Con Rể Quyền Quý

Chương 1520:




Chương 1520:

“Xảy ra chuyện gì à? Tôi còn muốn hỏi các người răng chuyện gì đang xảy ra đấy!” Người trung niên mặc áo dài trắng kia trừng mắt nhìn vào hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam và nói: “Trung tâm của chúng tôi đã giao sự an toàn của giáo sư Khâu và giáo sư Mai cho Nhất Lâm của các người mà Nhất Lâm các người làm việc như thế này à?”

“Ông là ai?”Trương Thác cố tình bày ra vẻ mặt nghi ngờ và hỏi.

“Tôi là Tiết Ngạn Quân, là người đại diện được trung tâm cử đến, chắc hẳn trung tâm của chúng tôi đã từng liên lạc với tổng giám đốc Lâm rồi” Người trung niên mặc áo dài trắng kia nói.

“À, đúng vậy đúng vậy!” Lâm Ngữ Lam làm ra vẻ đột nhiên sực nhớ lại và nói: “Giáo sư Tiết, xin chào xin chào, khi tôi nhận được cuộc gọi của trung tâm mới biết được vụ việc này”

“Đội trưởng tuần tra Minh, tình hình bây giờ như thế nào rồi?” Trương Thác hỏi một câu.

Đội trưởng tuần tra Minh cau mày lại và lắc đầu nói: “Tình hình bây giờ có thể nói là vô cùng bị động đối với chúng ta, đối phương chiếm được địa hình thuận lợi còn đang giam giữ con tin, người của chúng tôi căn bản không thể tìm được một nơi để xông vào trong khoảng thời gian ngắn được, cách duy nhất chính là chỉ có thể tạm thời làm theo những yêu cầu của đối phương để kéo dài thời gian mà thôi”

“Vậy thì nhanh đi!” Trương Thác thúc giục nói: “Chúng ta không thể nhìn hai vị giáo sư xảy ra chuyện được!”

“Chúng tôi rất khó để hoàn thành những yêu cầu của đối phương” Đội trưởng tuần tra nói với vẻ mặt buồn bực: “Đối phương yêu cầu muốn có ba trăm tỷ tiền mặt, chắc chắn cục tuần tra của chúng tôi không thể có đủ tiền được”

“Vậy thì để cho trung tâm nghiên cứu lấy đi!” Trương Thác nhìn về phía Tiết Ngạn Quân: “Giáo sư Tiết, đối phương bắt cóc người đòi tiền, chắc hẳn sẽ không muốn tiền của người nhà của giáo sư Khâu đấy chứ? Trung tâm nghiên cứu của các ông không hề quan tâm khi xảy ra loại chuyện này sao?”

Tiết Ngạn Quân nhìn chằm chằm vào Trương Thác rồi lại nhìn đội trưởng tuần tra Minh một cái, cuối cùng ông ta nhìn về phía cánh cửa lớn của nhà máy bỏ hoang rồi mở miệng nói: “Nhất Lâm, trung tâm chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng đâu! Đội trưởng Minh, anh hãy nói với bọn họ rằng tôi có thể đưa tiền cho bọn họ, thế nhưng bọn họ phải đảm bảo sự an toàn của giáo sư Khâu và giáo sư Mail”

Đội trưởng tuần tra Minh nghe thấy những lời này liền vung tay lên, một cảnh sát tuần tra nhanh chóng bước tới và đi thương lượng với đối phương.

Đúng vào lúc này lại có một cảnh sát tuần tra bước tới và dẫn theo một người thanh niên có vẻ ngoài bình thường đi vào rồi mở miệng nói: “Đội trưởng Minh, cậu ta nói rằng cậu ta có thể đi vào nhà máy”

“Có thể đi vào nhà máy sao?” Đội trưởng tuần tra Minh nhìn về phía người thanh niên này với vẻ mặt mừng rỡ và nói: “Cậu thật sự có thể đi vào ư?”

“Có thể” Người thanh niên kia gật đầu: “Khi nãy tôi đi ra từ bên trong đó mà, trong nhà máy bọn họ tính cả hai người bị bắt thì tổng có chín mươi người, tôi nhìn thấy rất rõ ràng”

“Cậu nhìn thấy hết ư?”

“Dĩ nhiên, tôi nhìn thấy một cách rõ ràng” Người thanh niên kia gật đầu và nói một cách vô cùng chắc chắn: “Hơn nữa những người bắt cóc kia trông có vẻ hơi dữ tợn nhưng mà thật ra ý thức cảnh giác của bọn họ không hề mạnh một chút nào, bọn họ vốn dĩ không hề biết rằng ở trong nhà máy này có một đường ống ngầm dẫn đến bên trên nhà máy, chỉ cần tìm người đi vào từ trong ống dẫn này thì có thể cứu được người ở bên trong một cách dễ dàng rồi, các anh hãy xem này”

Người thanh niên kia vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, trong điện thoại có một đoạn ghi hình, trong đoạn ghi hình chính là những gì mà người thanh niên này quay được từ góc nhìn của mình, mọi người có thể thấy một cách rõ ràng có một ống dẫn ở góc nhìn của người thanh niên và bên dưới ống dẫn kia chính là hai người Khâu Phong và Mai Tâm Nguyệt, Khâu Phong và Mai Tâm Nguyệt vẫn chưa bị trói lại, nếu như người thanh niên này chịu làm liều một phen thì lúc đó đã có thể bảo Mai Tâm Nguyệt và Khâu Phong đi theo cậu ấy và cùng nhau rời khỏi từ đường ống rồi.

“Tốt! Tốt quá rồi!” Tiết Ngạn Quân võ tay nói: “Người anh em, cậu có thể dẫn đường cho các cảnh sát tuần tra đi cứu người giúp chúng tôi không.”

“Không được” Người thanh niên nghe thấy những lời này liền không hề nghĩ ngợi mà từ chối.

Sự từ chối dứt khoát của người thanh niên này đã khiến cho Tiết Ngạn Quân không kịp phản ứng trở lại: “Vì…Vì sao?”

“Tôi đang làm việc mà, ông chủ của chúng tôi cử tôi đi bảo vệ một người nên tôi phải mau chóng đến đó” Người thanh niên kia nói.

“Bảo vệ một người ư? Cậu là người của công ty an ninh à?

Ông chủ của các cậu là ai, tôi muốn nói chuyện với người đó!”

Tiết Ngạn Quân vội vàng nói.

“Đây chính là ông chủ của chúng tôi”Người thanh niên vươn tay ra và chỉ vào Trương Thác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.