Con Rể Quyền Quý

Chương 1519:




Chương 1519:

“Ha ha” Trương Thác nhìn bộ dạng vừa sốt ruột vừa ngượng ngùng khi nói của Lâm Ngữ Lam, cười một tiếng: “Bà xã, đừng nóng vội, trò vui sắp tới rồi, nhìn vào điện thoại của em đi”

“Điện thoại?” Lâm Ngữ Lam khó hiểu nói một câu, cô vừa dứt lời, di động liền vang lên.

“Alo, xin chào”Lâm Ngữ Lam tiếp điện thoại.

“Tổng giám đốc Lâm, viện nghiên cứu của chúng tôi đã đưa cho các cô ba trăm tỷ tiền đặt cọc, các cô đã làm cái gì vậy, tại sao giáo sư Khâu và giáo sư Mai lại bị bắt cóc” Một giọng nói tức giận vang lên trong điện thoại.

Khi nghe thấy giọng nói tức giận truyền đến từ trong điện thoại, bên khóe miệng của Lâm Ngữ Lam dần dần nở ra một nụ cười, thậm chí bản thân cô cũng không nhận ra rằng cô càng ngày càng trở nên giống với Trương Thác ở một vài hành động vô thức nào đó.

“Người của chúng tôi đã đến Châu Xuyên bằng máy bay trước rồi, thưa tổng giám đốc Lâm, tôi mong rằng cô sẽ cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng khi người đại diện của chúng tôi nhìn thấy cô, còn nữa, các cô bắt buộc phải đảm bảo an toàn cho giáo sư Khâu và giáo sư Mail”

Người ở đầu bên kia nói xong và không đợi Lâm Ngữ Lam trả lời liền cúp điện thoại.

Một loạt âm thanh “Tút tút tút” vang lên từ trong điện thoại của Lâm Ngữ Lam.

Lâm Ngữ Lam đặt điện thoại lên bàn và nhìn vào Trương Thác, cô khẽ mỉm cười và nói: “Chồng à, em biết vở kịch hay mà anh đã nói là gì rồi, nó đã bắt đầu rồi sao?”

“Ăn cơm xong thì chúng ta cũng đến kịp, dù sao vẫn phải cho bọn họ một chút thời gian để chuẩn bị” Trương Thác cầm lấy thực đơn và giơ cánh tay lên: “Phục vụ, gọi món”

Vào chín giờ tối.

Sắc trời của Châu Xuyên đã hoàn toàn tối hẳn đi, những cơn gió lạnh thổi rít lên.

Hơn chục xe cảnh sát đang đậu ở phía trước một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô của thành phố với ánh đèn cảnh sát nhấp nháy, rất nhiều cảnh sát tuần tra đã cầm lấy súng thật đạn thật và bao vây cả một nhà máy.

“Các người đã bị bao vây, chỉ có đầu hàng là lối thoát duy nhất của các người, hãy mau buông vũ khí xuống!” Đội trưởng tuần tra Minh cầm lấy một cái loa và lớn tiếng nói: “Nếu thả giáo sư Khâu và giáo sư Mai ra thì các người vẫn còn cơ hội, đừng tự làm hại mình!”

“Ha ha!” Một tiếng cười lạnh lùng vang lên từ trong nhà máy bỏ hoang: “Nếu như thả hai người này thì chúng tôi còn có thể sống sót sao? Nói cho các người biết, hãy mau chuẩn bị chín trăm tỷ đồng tiền mặt và sắp xếp thêm ba chiếc xe cho chúng tôi, tất cả các người đều phải lùi ra xa một kilomet, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn đấy, nếu như các người còn tiếp tục kéo dài thời gian thêm nữa thì tôi không ngại giết chết con tin đâu!”

Ở bên cạnh đội trưởng đội tuần tra Minh có một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng đang đứng với vẻ mặt lo lắng.

“Đội trưởng đội tuần tra Minh, chuyện này nên làm sao đây, giáo sư Khâu và giáo sư Mai là người tài hiếm có ở trong trung tâm của chúng tôi, nhất định không thể xảy ra chuyện được đâu!” Người trung niên với áo dài trắng kia nói với vẻ mặt lo lắng.

“Chúng tôi hiểu” Đội trường tuần tra Minh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thế nhưng khi nấy chúng tôi đã quan sát thì thấy đối phương là một nhóm bắt cóc rất có kinh nghiệm, gần như đã đóng kín tất cả những nơi mà chúng tôi có thể xông vào, một lát nữa chúng tôi căn bản không thể xông vào bên trong và giải cứu một cách hiệu quả được!”

“Chuyện này!” Người trung niên với áo dài trắng kia nói với vẻ mặt khó xử.

Ngay vào lúc này, một cảnh sát tuần tra nhanh chóng bước tới và nói với đội trưởng tuần tra Minh: “Thưa đội trưởng, tổng giám đốc Lâm của Nhất Lâm và chồng của cô ấy đã đến đây, anh có muốn cho bọn họ đi vào hay không?”

Đội trưởng tuần tra Minh còn chưa kịp nói lời nào thì người trung niên mặc áo dài trắng đang đứng ở bên cạnh anh ta liền vội vàng nói: “Mau bảo bọn họ đi vào!”

“Để cho bọn họ đi vào”Đội trưởng tuần tra Minh vung tay ra.

Cảnh sát tuần tra đến báo tin gật đầu và nhanh chóng chạy đi, vài chục giây sau, hai người Lâm Ngữ Lam và Trương Thác cùng nhau bước tới.

“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tại sao giáo sư Khâu và giáo sư Mai lại bị người khác bắt cóc chứ? Buổi chiều hôm nay vẫn còn ổn mà!”

Hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam mỗi người đều hỏi một câu với vẻ mặt lo lắng, sau khi nói xong hai người còn cố tình nhìn nhau và đều thấy nét cười ở trong mắt của đối phương, sau đó âm thầm giơ ngón cái và khen ngợi kỹ năng diễn xuất của nhau ở trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.