Con Rể Quyền Quý

Chương 1357:




Chương 1357:





Trương Thác nhún vai: “Thật kỳ lạ, Cửu Cục Viêm Hạ đặt ra quy định, từ lúc nào mà hội Thần Ẩn lại thay Cửu Cục ra mặt bắt mọi người phải tuân thủ vậy, chẳng lẽ anh làm thần phạt sử khu vực Viêm Hạ, còn kiêm chức luôn Cửu Cục ư?”





“Trương Thác tôi đến đây, không phải là để chơi trò bắt chữ với cậu, tôi muốn cậu, lập tức đình chỉ cuộc chiến này!”





Người mặc áo màu đỏ tre mặt uy nghiêm mở miệng: “Dựa vào tôi là thần phạt sử khu vực Viêm Hạ, Cừu Dương!”





“Ồ!” Trương Thác lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Cừu Dương, hóa ra là thân phạt sử khu vực Viêm Hạ, chủ sử của khu vực Đông Bộ, thật là thất lễ, thất lễ.”





Cừu Dương lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Trương Thác, cậu không cần phải làm ra cái dáng vẻ dối trá ấy, tin tức.





của Andre thủ lĩnh đại nhân chúng tôi đều nhận được rồi, mặc dù cậu đảm nhận chức vụ trông coi lồng giam Địa Ngục, nhưng chức vị này của cậu làm thế nào có được, trong lòng cậu rõ nhất, cũng chỉ là dựa vào một chút may mắn, nhưng may mắn nay còn chưa đủ để cậu có thể ở trước mặt tôi làm bậy, tôi lặp lại lần nữa, đình chỉ cuộc chiến này mau lên! Thả người Chúc thị ra”





“Nếu tôi nói không thì sao?” Trương Thác ngoẹo đầu, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Cừu Dương: “Chiếu theo quy định thông thường mà nói, Chúc thị bắt nạt người của tôi, tôi làm thịt bọn họ thì có gì sai?”





“Quy định?” Cừu Dương cười mỉa mai một tiếng: Muốn nói đến quy định, cô Lâm Ngữ Lam đây là tự nguyện gả vào Chúc thị, cậu muốn báo thù thì có liên quan gì tới Chúc thị.”





Trương Thác nghe Cừu Dương nói như thế, ngột nhiên sững sờ, sau đó dùng một loại giọng điệu lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, chuyện này chẳng có quan hệ gì với Chúc thị, đúng thế chuyện này thì có liên quan gì đến Chúc thị nhỉ?”





“Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, thả người của Chúc thị ra!” Cừu Dương hét lớn một tiếng.





“Được thôi thả thì thả anh làm gì mà hung dữ vậy” Trương Thác giơ tay ra.





Chúc Viễn Nguyên nghe thấy Trương Thác nói như thế, vẻ mặt vui mừng không thôi, lôi kéo tay đã bị gãy của Chúc Bình Phong, nhanh chân đi về phía Cừu Dương bên kia.





“Giết anh ta đi, Chúc Viễn Nguyên, giết anh ta cho tôi!”





Chúc Bình Phong vẫn còn đang rống to, vết thương trên tay của anh ta đã ngừng chảy máu, dù sao cũng là con trai của Chúc Thái Hòa, mặc dù rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhưng anh †a vẫn là có một chút thực lực, luyện khí đạt đến cảnh giới Ngự Khí.





Ba nhà họ lớn Đô Thành và các thế lực ngầm, sau khi chém giết một hồi nhìn thấy một màn đang xảy ra bên này, đều có chút ngạc nhiên, từ lúc nào mà quân vương Địa Ngục trở nên dễ nói chuyện như vậy, chẳng lế quân vương Địa Ngục vẫn còn còn bị hội Thần Ẩn rằng buộc?





“Tộc trưởng, chúng ta cứ rời khỏi đây trước, những chuyện này tính sau!” Chúc Viễn Nguyên dùng sức kéo tay của Chúc Bình Phong, đi về phía Cừu Dương.





Cừu Dương đứng ở phía đối diện cách Trương Thác mười mét, vẻ mặt đắc ý nhìn Trương Thác, khóe miệng khẽ cong nở nụ cười của người chiến thắng, trong mắt đều là mỉa mai và châm chọc.





Ngay lúc Chúc Viễn Nguyên cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, thì một luồng ánh sáng màu vàng sậm, đột nhiên xoẹt qua trước mặt anh.





Ngay sau đó, Chúc Viễn Nguyên trơ mắt nhìn Chúc Bình Phong vốn dĩ đứng bên cạnh anh đang la hét muốn giết chết Trương Thác, đột nhiên im bặt không phát ra âm thanh nữa.





Máu tươi đột nhiên phun ra, đầu Chúc Bình Phong giống như là một quả bóng da, rớt xuống đất lăn vài vòng, con mắt của Chúc Bình Phong vẫn còn đang mở to, trên mặt vẫn là vẻ mặt dữ tợn muốn giết người.





Máu tươi trong động mạch cổ của Chúc Bình Phong phun lên mặt của Chúc Viễn Nguyên.





“Trương Thác cậu!” Cừu Dương hét lớn một tiếng.





Trương Thác khua thanh kiếm đen vàng trong tay một cái, thanh kiếm đen vàng biến mất, anh mỉm cười nói: “Chuyện này đúng là không có liên quan gì đến Chúc thị, nhưng mà, thật xin lỗi, tôi ghen, vợ tôi chỉ có thể mặc áo cưới vì mình tôi mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.