Con Rể Quyền Quý

Chương 1356:




Chương 1356:





Mỗi một giây, đều có người của thị tộc lăn xuống đất vĩnh viễn ngủ say.





“Tộc trưởng, đi trước!” Chúc Viễn Nguyên nhanh chóng vọt tới lôi đài, kéo Chúc Bình Phong chạy thục mạng.





“Không đi, ta không đi!” Chúc Bình Phong đẩy Chúc Viễn Nguyên ra, mắt nhìn về Lâm Ngữ Lam: “Tôi muốn lấy vợ, mang cô ấy đi cùng đi”





“Tộc trưởng, bây giờ không phải lúc, nhanh đi thôi!” vẻ mặt Chúc Viễn Nguyên nôn nóng, nhìn tình hình trên đài, hôm nay Chúc thị nhất định sẽ tan nát, không riêng gì Chúc thị, ngay cả Tô thị và nhà họ Tiêu cũng không có kết cục tử tế.





Trong ba gia tộc lớn, có mối hận thù sâu sắc nhất với đảo.





Ánh Sáng chính là Chu thị.





Chu thị giết cả Chu gia, cũng đã từng xảy ra chiến tranh với đảo Ánh Sáng, ngang nhiên giết tới đảo Ánh Sáng, lúc này vị vua thực sự của đảo đã trở lại, nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ liên quan đến chuyện này.





“Vợ, tôi muốn vợ của tôi!” Chúc Bình Phong vươn tay bắt lấy Lâm Ngữ Lam.





Một tia sáng màu vàng lóe lên, bàn tay Chúc Bình Phong rơi “cạch” xuống đất, máu cũng chảy thành từng dòng.





“Tin tôi đi, anh đi không nổi” Trương Thác đứng che trước Lâm Ngữ Lam, nhìn Chúc Bình Phong ánh mắt như muốn giết người.





Chúc Viễn Nguyên và Chúc Bình Phong đứng chung một chỗ, lúc ánh mắt của Trương Thác nhìn qua, Chúc Viễn Nguyên chỉ cảm thấy thân thể mình càng ngày càng lạnh lẽo, giống như bị vứt vào trong hầm băng vậy, từ trên xuống dưới đều đang phát run vì lạnh.





Không chỉ một lân Chúc Viễn Nguyên nghe nói qua danh tiếng của quân vương Địa Ngục, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì anh nghe người ta nói rằng quân vương Địa Ngục cũng chỉ là một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao lại có thể khiến người nhắc đến cậu ta, đều lộ ra vẻ mặt cung kính, mà sự cung kính này lại phát ra từ nội tâm không có chút giả dối nào.





Bây giờ, Chúc Viễn Nguyên rốt cuộc cũng đã cảm nhận được, áp lực mà người trước mặt này tạo cho mình lớn hơn gấp nhiều lần so với áp lực mà tộc trưởng tạo cho mình, cho dù áp lực này không mạnh đến mức có thể giết chết một người, nhưng chỉ cần đứng ở trước mặt anh ta thôi, cũng khiến cho người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi, không thể vực được nổi một chút phản kháng nào.





Tiếng kêu thảm thiết khiến người ta tan nát cõi lòng của Chúc Bình Phong vang lên, vết thương ở trên cổ tay của anh ta vẫn đang không ngừng chảy máu tươi, anh ta thét lên: “Giết!





Chúc Viễn Nguyên, anh mau làm thịt anh ta cho tôi, nhanh lên!”





Khuôn mặt của Chúc Bình Phong vặn vẹo, nước mắt điên cưồng chảy xuống.





Chúc Viễn Nguyên không còn hơi sức đâu mà để ý đến tiếng kêu thảm thiết của Chúc Bình Phong, bị Trương Thác nhìn anh ta không tự chủ toát ra một tâng mồ hôi lạnh, anh nhìn Trương Thác cố gắng lựa lời để nói: “Cậu Trương, tôi biết Chúc thị chúng tôi…





Chúc Viễn Nguyên mới nói được một nửa, thì phát hiện ánh mắt của Trương Thác dời sang chỗ khác.





Lúc ánh mắt của Trương Thác dời đi trong nháy mắt đó, Chúc Viễn Nguyên thở phào một hơi, lúc nấy khi Trương Thác nhìn anh, anh có loại cảm giác ngay cả thở cũng có chút khó khăn.





Ánh mắt Trương Thác nhìn lên phía trên, cười nói: “Bạn bè từ phương xa tới là chuyện vui, làm gì mà lén la lén lút không dám lộ diện thế kia?”





“Thật là buồn cười tôi mà phải trốn ư!” Trên bầu trời, một tiếng hừ mỉa mai vang lên, một người đàn ông mặc áo màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ Ngự Khí bay xuống: “Trương Thác cậu làm trái với quy định, ở thời điểm mặt trời chiếu rọi lại ngang nhiên phát động chiến tranh!”





Người mặc áo màu đỏ tre mặt kia từ không trung chậm rãi đáp xuống mặt đất, đứng cách Trương Thác mười mét.





Trong trang viên Chúc thị, hai phe vẫn đang chém giết lẫn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.