Con Rể Quyền Quý

Chương 1337:




Chương 1337:





Trương Thác vừa mở miệng, vừa muốn lên tiếng nói gì đó thì bị Sở Thanh đánh vào gáy: “Tôi biết, cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng mà tôi cũng không có quá nhiều thời gian cho lắm, bây giờ ở tại đây tôi sẽ trả lời cậu vài vấn đề, nếu như có thời gian tôi sẽ đem hết tất cả những gì tôi biết kể cho cậu nghe.”





“Ông hỏi đi”





“Có phải cậu thực sự đi vào nhà giam địa ngục?” Hai mắt vẩn đục của Sở Thanh nhìn chằm chằm lấy Trương Thác.





Trương Thác gật đầu: “Tôi quả thực là đi vào rồi lại đi ra.





“Ha ha ha! Quả nhiên!” Sở Thanh liền cười lớn một tiếng: Ic trước, chúng tôi có rất nhiều người đều ở kỳ quái, ộc có vô số thiên kiêu, nhưng mà sư huynh lại cố tình lựa chọn một người bình thường như cậu, ngay cả phương pháp luyện khí cũng không truyền cho cậu, xem ra sư huynh sớm đã lường trước được sẽ có một ngày như vậy, nhà giam địa ngục kia cũng chỉ có một mình cậu có thể trở ra ngoài”





Trương Thác nhướng mày, ánh mắt nghi ngờ hỏi: không rõ ý của ông, ông nói ông già Lục cố ý không truyền phương pháp luyện khí cho tôi, là biết tôi muốn vào nhà giam địa ngục, ông ấy làm sao có thể biết được?”





“Cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết nha” Sở Thanh lắc đầu: “Nhưng chuyện của sư huynh, cho dù là tôi làm sư đệ cũng chỉ có thể ngửa mặt mà trông, e rằng một ngày nào đó cậu đạt đến cảnh giới kia giống như sư huynh, thì có thể hiểu rõ ngọn ngành, tôi hỏi cậu, ở trong nhà giam địa ngục, cậu có gặp được một người gọi là Huyền Thiên Lân không?”





Trương Thác ngạc nhiên: “Ông quen biết anh ta?”





Huyền Thiên Lân năm nay đã ba trăm chín mươi tuổi, nếu như người ở trước mặt này có quen biết Huyền Thiên Lân, thì chẳng phải là, tuổi tác của ông ta đã….





“Xem phản ứng của cậu, hẳn là có quen biết Huyền Thiên Lân, anh ta lúc trước chính là nhân vật có thể cùng sư phụ của cậu tranh đấu, đánh tiếc bị hội Thần Ẩn phế mất một tay, trục xuất vào nhà giam địa ngục” Sở Thanh thở dài nuối tiếc.





“Ý của ông là, ông già Lục cũng đã hơn ba trăm tuổi?”





Trương Thác có chút mơ hồ, lúc ấy anh chỉ nghĩ là Lục Giả Hành chẳng qua là hơn sáu mươi tuổi mà thôi, hơn nữa ông già đó, hành vi làm việc lại cổ quái, thích mấy trò đùa dai, giống y hệt mấy đứa trẻ ranh, vậy mà lại là một lão quái vật sống mấy trăm năm”





Sở Thanh lắc đầu: “Nói chính xác thì sư huynh sống tổng cộng được bốn trăm hai mươi mốt năm, nếu không phải sau cùng ông ấy không còn tâm trí để luyện khí, một lòng một dạ đi thăm dò những phương diện của căn nguyên tự nhiên, thì tuổi tác hiện tại của ông ấy có lẽ lớn hơn rất nhiều, không giống với tôi, cũng chỉ là ba trăm sáu mươi tuổi, chỉ có thể dựa vào cái động băng này để kéo dài thân thể mục nát, kéo dài hơi tàn thôi, thật nực cười, vốn dĩ tôi nghĩ rằng đạt tới không linh cảnh thì có thể nhìn thấu được hết tất cả, nhưng hiện tại mới biết, chẳng qua là tầm mắt hạn hẹp của tôi mà thôi.”





“Sau khống linh cảnh là cái gì?” Trương Thác hỏi.





“Cậu không cần biết” Sở Trang lắc đầu nói: “Nếu như cậu có thể ra khỏi nhà qiam đia nquc thì con đường mà câu đi và với chúng tôi là hoàn toàn không giống nhau, biết quá nhiều thì chẳng qua đối với cậu cũng là một loại trói buộc mà thôi, Trương Thác, hôm nay tôi gọi cậu đến đây cũng chỉ có một chuyện mà thôi.”





Ở bên ngoài hang núi, áo tang đứng yên tại một chỗ.





Đợi đến khi sắc trời đã bắt đầu tối dần, Trương Thác mới từ trong hang núi đi ra.





“Phải đi rồi sao?” Áo tang hỏi.





“Không đi” Trương Thác lắc đầu nói: “Phải ở lại đây một khoảng thời gian”





“Bao lâu? Tôi đi mua một chút đồ” Áo tang cất bước muốn đi.





“Ông dùng cái từ này lâu như vậy, xem ra có vẻ như ông biết mục đích mà Sở Thanh gọi tôi đến đây” Trương Thác nói một tiếng rồi xoay người trở lại trong hang động.





Áo tang nhìn thấy bóng dáng của Trương Thác biến mất ở cửa hang liền lắc lắc đầu nói: “Tên nhóc mạnh miệng”





Cổ đại có câu trong núi thì không có ngày tháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.