Con Rể Quyền Quý

Chương 1336:




Chương 1336:





“Nói rồi, chỗ này sẽ không có được một nơi thích hợp đâu” Áo tang lại lên tiếng: “Đi thôi, đại nhân đang đợi cậu”





Trương Thác gật gật đầu, đi về phía bên trong hang động.





Đối với người đàn ông mặc áo tang này, Trương Thác cũng không có một chút hảo cảm gì, cũng không cảm thấy có gì là không vừa mắt, theo kinh nghiệm cá nhân của Trương Thác mà xem, áo tang sẽ không hại đến bản thân anh, cho nên anh cũng không có quá nhiều phân vân.





Đỉnh tầng của cửa vào hang động, đổi chiều mấy cái cục thạch nhũ.





Đường vào động cũng không được bằng phẳng, lại gồ ghề, có một số chỗ lại gồ lên mấy cục đá, lớp đá ở bên ngoài có kết thành một tầng băng sạch, cho nên từ bên ngoài nhìn vào mới có thể thấy được những tia trong suốt lấp lánh thỉnh thoảng lại nổi lên.





Đi đến bên trong động, Trương Thác cảm giác được nhiệt độ không khí lại giảm xuống rất nhiều, tóc gáy toàn thân không tự chủ được mà dựng thẳng lên.





Nếu như một người bình thường đi vào đây, mặc áo lông, mang theo mặt nạ bảo hộ, đều có thể cảm giác được lông mũi đều bị đông cứng lại.





Thời điểm Trương Thác đi vào bên trong, phát hiện šng bước chân của mình vô cùng nhỏ nhoi, không phải là anh cố ý làm như vậy, mà là hang động này quá sâu, tiếng bước chân đi vào cũng không có tiếng vọng lại.





Trương Thác theo bản năng nắm thật chặt góc áo, như thế này cũng không có tác dụng gì đến việc chống rét, càng cùng anh đi sâu vào trong hang động, lớp vỏ ngoài của hang động đã có thể nhìn thấy rõ ràng lớp băng thể trong suốt.





Trương Thác hà ra một hơi rồi nói: “Một cái hang động, nhưng nhiệt độ không khí bên trong lại thấp hơn bên ngoài mấy chục độ, thiên nhiên thật diệu kỳ, thật là làm con người không thể đoán trước được.”





“Chính xác” Một giọng nói mỏng manh, nhỏ yếu đột nhiên từ trong hang động truyền đến, đáp lại Trương Thác: “Lục Giả Hành sư phụ của cậu, sống đến cuối đời, chỉ vì đi tìm căn nguyên của thế giới này, vốn là vì những thiên kiêu quan trọng, làm suy yếu nghiêm trọng cổ kim của ông ấy, là vì mục tiêu này, kết quả là làm tiêu tán ba đoá hoa sen, hoá thành một đống xương trắng, ôm mối hận mà đi, đến ngày nay thì có rất it người biết đến danh tiếng của ông ấy”





Trương Thác cũng không vì có giọng nói đột ngột vang lên mà cảm thấy kinh ngạc đại loại vậy, anh vốn dĩ biết rằng trong hang động này có người sống, nghe những lời của người đó nói, Trương Thác liền hỏi: “Ông quen biết ông Lục?”





“Nếu dựa vào vai vế của cậu thì cậu nên gọi tôi một tiếng sư thúc, vào đây đi, tôi biết cậu có rất nhiêu chuyện muốn nói, tình trạng bây giờ của tôi thì không tiện để đi ra ngoài” Giọng nói của người đó có vẻ thực sự là yếu ớt.





Trương Thác hơi chân chừ một lúc, bước chân liền nhanh hơn, nhanh chóng rảo bước về phía trong hang động.





Khi Trương Thác càng đi sâu vào trong, khí lạnh ở bên trong hang động trở nên càng ngày càng lạnh, ngay lúc Trương Thác dường như không chống đỡ được nữa. Răng đã bắt đầu run lên cầm cập thì bỗng có một bóng người xuất hiện ở trước mặt Trương Thác.





Trương Thác nhìn thấy người đó thì trong phút chốc trở nên vô cùng sửng sốt.





Bởi vì hình bóng này vô cùng quỷ dị.





Ở một chỗ rất sâu trong hang động, có một chiếc giường bằng băng, mà hình bóng người này đang ngồi trên chiếc giường băng, là một ông già, tóc của ông ta bạc phơ, dáng người khô gầy, đến ngay cả hốc mắt đều lõm vào trong, ánh mắt vẩn đục vô cùng.





“Như thế nào, có phải cảm thấy bất ngờ, đại nhân ở trong miệng áo tang nói đến lại có bộ dạng như thế này không?”





Ông lão nhếch miệng cười, chính là động tác nhếch miệng của ông ta, đặt ở trên thân thể ấy lại có vẻ vô cùng quỷ dị.





“Quả thực là thấy bất ngờ” Trương Thác cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình, gật đầu nói.





“Đây cũng là không còn cách nào khác” Ông lão cười khổ một tiếng: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Sở Thanh, cùng với sư phụ Lục của cậu, đã từng bái cùng một môn hạ, ông ấy là đệ tử được lòng của sư phụ nhất, thực lực cũng rất mạnh, mà tôi lúc đầu chẳng qua là một tên sai vặt, sư phụ thấy tôi đáng thương bèn nhận tôi làm đệ tử, xem như giữa sư môn là một người có thực lực kém cỏi nhất”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.