Con Rể Là Thần Y

Chương 245:




Những người cây lớn kia giương nanh múa vuốt, cành cây khổng lồ hình thành từng bàn tay, vươn tới bắt Lâm Thần.
“Lần này tao xem mày chạy đi đâu!”
Người đàn ông râu dê tự tin nói, chiến thắng này là tình thế bắt buộc ông phải đạt được.
Cũng không uổng phí ông ta tổn hao hơn phân nửa tâm huyết bố trí trận đồ này, chỉ vì người này đáng giá, chỉ cần gϊếŧ người này, tiền đồ của ông sẽ là một mảnh tươi sáng.
Lâm Thần cảm giác được phía sau có nguy hiểm đánh tới, xoay người nhìn thấy những người cây đó theo đất đai di động, lúc này anh có thể cảm giác rõ ràng, đây căn bản không phải ảo giác.
Nếu anh còn ở lại tại chỗ thì chính là hoàn toàn đặt mình vào nơi nguy hiểm.
Nói thì chậm nhưng chuyện diễn ra thì nhanh, giữa sấm rung chớp giật, anh tựa như cá chép tung người, trực tiếp nhảy lên một gốc cây khô khổng lồ.
Cây khổng lồ này dường như được ban cho sự sống, anh ngồi xổm trên đó, nó còn không ngừng lắc lư cơ thể của mình, muốn lắc cho anh ta rớt xuống.
Người đàn ông râu dê ở bên cạnh không ngừng điều khiển, ngón tay của ông ta nhẹ nhàng cử động, những cái cây này giống như quỷ phát điên, lao tới đánh lung tung về phía anh.
Lúc Lâm Thần nương theo khoảng trống giữa rừng cây, dễ dàng tránh được công kích, những cành cây này tự đánh vào nhau gãy cành đứt nhánh, trong chốc lát, trên mặt đất chất đầy cành cây khô.
Râu Dê thấy vậy, nhíu mày, sau đó miệng niệm vài câu chú ngữ, rồi nói một chữ: “Khởi!”
Lập tức đất đai xung quanh vốn bằng phẳng, trong nháy mắt dâng lên rất cao, ước chừng ba mét, bao quanh Lâm Thần.
Ngay lúc đó cả bầu trời đều tối đen, anh ngồi thụp xuống, có thể cảm nhận được không khí chung quanh đột nhiên giảm xuống, bắt đầu cảm thấy khó thở, cả người không phản ứng bình thường được.
Lâm Thần ngồi xếp bằng, điều động linh lực toàn thân từ trên xuống dưới, thậm chí lưu động trong kinh mạch của mình, ở chung quanh hình thành một tầng bảo hộ nhàn nhạt.
Anh đánh một chưởng đánh vào bức tường đất, trên đó xuất hiện một dấu lõm vào, ngay khi anh cho rằng có hy vọng thoát ra ngoài, chỗ lỏm trên tường đất này lại nhanh chóng khôi phục lại như lúc đầu.
Bùn đất này có tính lưu động, vì vậy cho dù anh có ra sức mạnh như thế nào, trong thời gian ngắn nó sẽ lại trở về như cũ.
Bức tường đất ngày càng thu nhỏ lại, từ mười mấy mét vuông đã chậm rãi thu lại còn mấy mét vuông. Anh có thể cảm giác được, một khi những bùn đất này ép đến thân người anh thì có muốn thoát thân cũng không còn đơn giản như vậy nữa.
Tường đất này từ từ co lại thành một cái quan tài nhỏ, hoàn toàn nhốt anh ở bên trong, mỗi lần hít một hơi, dưỡng khí liền ít đi một ngụm, cái loại cảm giác hít thở không thông mà chết, cả đời này anh cũng không muốn trải nghiệm.
Xung quanh gió nổi mây vần, trong nháy mắt đã khôi phục lại yên lặng.
Râu Dê yên lặng niệm chú, mắt thấy việc lớn sắp thành công, trong lòng ông ta khỏi nói cao hứng đến mức nào, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, ông ta không vội đi kiểm tra.
Vẫn là im lặng niệm chú, điều khiển cành cây khô bên cạnh di chuyển đến cụm quan tài đất vừa mới chế tạo.
Cuối cùng “Oanh” một tiếng, liệt hỏa bừng bừng thiêu đốt, chiếu rọi cảnh vật xung quanh vô cùng sáng rõ.
Cho dù là đại thụ được người ta ban cho sinh mạng nhưng khi đối mặt với lửa vẫn theo bản năng tránh lui về phía sau, dù sao đây chính là khắc tinh của chúng nó.
Lửa hừng hực đốt cháy hơn hai tiếng đồng hồ, ngay cả cỏ dại xung quanh cũng bị thiêu rụi, ngoại trừ dấu vết đánh nhau ra, chỉ còn lại một vùng hỗn loạn.
Râu dê là một người làm việc cực kỳ cẩn thận, ông ta sẽ không để lại bất kỳ điểm yếu nào, cũng tuyệt đối sẽ không để chuyện nguy hiểm xuất hiện bên cạnh mình.
Sau khi đảm bảo đối phương đã chết hoàn toàn, ông ta mới chậm rãi đến gần.
Ông ta thậm chí đã có thể ngửi thấy mùi cháy khét, cũng không biết có phải là ảo giác của ông ta hay không, luôn cảm giác giữa lớp đất vẫn còn hơi thở.
Nhưng gặp loại tình huống này, ông ta cũng chỉ có thể kiên trì bước tới.
Có điều ông ta cũng không đưa tay trực tiếp chạm vào, mà là nhặt một tảng đá ở bên cạnh, dùng sức ném ra.
Trong nháy mắt tảng đá đập vào quan tài nhỏ, nẹp bốp một tiếng lớn, ngay sau đó quan tài nhỏ bắt đầu xuất hiện vết nứt, vết nứt này càng lúc càng lớn, giống như mạng nhện trải rộng khắp bề mặt.
Người đàn ông râu dê nhịn không được rướn cổ vươn đầu nhìn, trong tay bóp pháp quyết, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, chỉ cần không thích hợp liền chạy đi.
Nhưng bùn đất nứt ra, bên trong lại không có động tĩnh gì.
“Chẳng lẽ đã chết không còn một mảnh rồi sao?” Ông ta tự nhủ với chính mình.
Dựa theo tình huống bình thường thì đúng là như vậy, một trận lửa lớn đốt qua, đừng nói là đốt một người, cho dù là đốt một tòa nhà cũng không chút trở ngại.
Huống chi người kia bị ông ta vây nhốt ở trong đất, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, làm sao có thể từ chỗ chết tìm được đường sống được chứ.
Râu Dê nghĩ tới đây, trái tim vốn treo lơ lửng cũng triệt để thả xuống, ông ta đi tới, hung hăng đá đám đất kia một cú.
Cho dù chỉ là một thi thể bị thiêu rụi, ông cũng phải mang theo rời đi, như vậy mới có thể chứng minh Lâm Thần chính là do một mình ông gϊếŧ, phần thưởng một mình ông hưởng hết.
Về phần đội ngũ đi theo kia, từ đầu đến cuối mình cũng không dùng được bọn họ, phần thưởng, tự nhiên cùng bọn họ cũng không có quan hệ gì.
Nghĩ đến đó liền kích động, Râu Dê thậm chí còn không kìm được phát ra tiếng cười, ông ta không chú ý tới một luồng cực quang đánh về phía mình.
Lâm Thần không chỉ không bị thương, mà ngay cả một sợi tóc cũng không rối.
Quanh thân anh còn tản mát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, làm anh nhìn qua lại càng thêm thản nhiên. Anh lẳng lặng đứng ở đó, khí tức vương giả trên người không tự chủ được tản mát ra.
Râu Dê bị đánh bật ra ngoài, đâm gãy mấy cái cây lớn thân thể mới miễn cưỡng ngừng lại được, nhưng cho dù không cần kiểm tra ông ta cũng biết, xương sườn của mình phỏng chừng đều bị gãy vài cái, hiện tại có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không đều là vấn đề.
Vẫn là do ông ta bất cẩn mới tạo thành kết quả như vậy, ông ta hiện tại coi như đã hiểu, vì sao người của tổ chức lại cử ra một tiểu đội đến gϊếŧ người trẻ tuổi trước mắt này.
Lúc mới bắt đầu, ông còn cười nhạo tổ chức là gϊếŧ gà mà phải dùng dao mổ trâu, cho đến giờ khắc này mới hiểu được, có một số việc không đơn giản như mình đã tưởng tượng.
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu đó trực tiếp phun vào cái la bàn bát quái trên tay, ông cũng không muốn lãng phí một ngụm máu tươi này, ngón tay uốn cong, dùng tốc độ cực nhanh vẽ trên đó.
Ngay sau đó cây cối chung quanh lại di động, nhưng Lâm Thần đã có bài học lần trước, sẽ không mất thời gian với những cái cây vô thức này.
Đánh rắn đánh bảy tấc, bắt giặc bắt vua trước.
Anh nhìn ra được, người này không có một chút võ công, chỉ có một cái la bàn bát quái bị ông ta vận dụng cực kì thuần thục. Quả thật là một nhân vật nguy hiểm. Nếu anh đoán không sai, la bàn bát quái đó hẳn là vũ khí của ông ta.
Chỉ cần lấy đi la bàn bát quái, người đó tương đương là một kẻ tàn phế nhân, uy hϊếp không được anh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.