Con Rể Là Thần Y

Chương 244:




Cậu ta chính là một trong những người nói hăng say nhất vừa rồi, nói cái gì mà bị bệnh cũng không cần đến Lâm Thần cứu.
Chỉ là hiện tại quỳ trên mặt đất, dùng hết khí lực toàn thân dập đầu mấy cái.
Trong miệng đứt quãng truyền ra mấy chữ: “Cầu xin anh cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết...”
Cậu ta vừa tốt nghiệp đại học, vừa mới tìm được một công việc tốt, ngay cả bạn gái cũng còn chưa có, còn chưa nắm được một bàn tay nhỏ bé nào.
Cậu ta không cam lòng cứ yên lặng chết đi như vậy, cuộc sống của cậu ta vừa mới bắt đầu, cậu ta vẫn còn trẻ, không thể cứ như vậy chết đi.
Cậu ta cúi đầu thở hổn hển, nhưng cảm giác được có thứ gì đó đang ngăn cản hô hấp của mình, không khí trong lành vào phổi càng ngày càng ít, cả người giống như rơi vào trạng thái chân không, cái loại cảm giác mà máu cả người muốn nổ tung này khiến cho tinh thần cậu ta sắp sụp đổ.
“Vừa rồi cậu có nói cái gì đó, tôi cảm thấy nên vì bệnh tình của cậu mà cân nhắc chuyện đó. Tôi cũng không chậm trễ cậu được cứu chữa, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cấp cứu cho cậu. Cậu cố gắng một chút, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi.”
Lâm Thần không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra khỏi túi, cuối cùng gọi điện thoại cấp cứu.
Cậu thanh niên tự mình ăn trái đắng, hận không thể tát lên mặt mình hai cái.
Vừa rồi nếu không phải cậu ta nhất thời nhanh nhảu, nói ra những lời tổn hại người khác, hiện tại cũng sẽ không có kết quả này.
Trên người mỗi một tấc da thịt đều có cảm giác giống như bị kiến gặm cắn, nếu như không gãi sẽ ngứa ngáy khó chịu, nếu đụng tới, lại đau dữ dội.
“Cầu xin anh cứu tôi!” Người thanh niên giống như một con giòi, nằm bất động trên mặt đất.
Một cô gái trẻ bên cạnh cũng quỳ xuống, cô trịnh trọng dập đầu hai cái.
“Vừa rồi là em trai tôi không hiểu chuyện, anh người lớn không chấp nhặt trẻ con, cứu nó đi.”
Lâm Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Tốc độ đổi mặt này quả thực cũng quá nhanh đi.
“Tránh ra đi.”
Lâm Thần mắt thấy người thanh niên kia sắp chịu không nổi, anh cũng không có ý định không cứu, để cho cậu ta chịu khổ lâu như vậy, coi như là trả giá chút.
Lâm Thần đi lên kiểm tra, mới cảm nhận được cái gì là báo ứng khó chịu.
Người thanh niên này không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là không biết vừa xảy ra chuyện gì, mạch máu trên dưới toàn thân đột nhiên bị chặn, gây ra tình trạng não thiếu oxy cấp tính, bởi vậy mới có biểu hiện toàn thân co giật.
Lâm Thần một kim rồi lại một kim ghim xuống, làm cho mạch máu quanh người cậu ta trong nháy mắt khôi phục, sắc mặt cũng từ đỏ bừng chậm rãi biến về màu bình thường.
Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không kịp phản ứng, bệnh của mình đã được chữa khỏi.
Sau khi cảm thấy có thể tự thở, mặt người thanh niên đã đầy nước mắt, ngoại trừ cảm động thì hầu hết nước mắt là do não thiếu oxy cấp tính vắt ra.
“Sau này lúc nói chuyện nên chú ý chút, trên đầu ba thước có thần linh.”
Lâm Thần đưa tay chỉ chỉ trời, người thanh niên có chút sợ hãi gật đầu, ngậm miệng không nói.
Ngay khi anh sắp rời đi, người thanh niên nhào một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng anh dập đầu ba cái thật mạnh.
Vừa rồi dập đầu với anh là bị bức bất đắc dĩ, hiện tại dập đầu là cam tâm tình nguyện cùng tràn đầy cảm kích.
“Xin lỗi.”
Cậu ta nói với giọng đầy xấu hổ.
Mình đi phỉ báng người ta như vậy, hiện tại nghĩ tới, mặt mũi thật sự là xấu hổ không chịu nổi.
Lâm Thần không sao cả khoát tay, đối với anh mà nói, những người này bất quá đều là một ít khách qua đường mà thôi.
Sau khi anh rời khỏi phòng mạch, liền đi thẳng lên núi. Vừa rồi khi sử dụng linh lực, anh luôn cảm giác trên núi có thứ gì đó đang hấp dẫn mình.
“Hô.”
Trên đường đi, gió lạnh thổi vào mặt giống như một con dao sắc nhọn, cạo mặt anh đau rát.
Gió mùa hè cũng không lạnh như mùa đông, nhưng gió mạnh như vậy thổi lên người, mang theo bụi đất li ti, xát vào da lại như lún sâu vào thịt, có chút đau đớn.
Lâm Thần điều chỉnh hô hấp một chút, cực nhanh đi lên.
Người bình thường lên ngọn núi nhỏ này phải mất hơn nửa ngày, mà anh chỉ ngắn ngủi một giờ liền lên tới nơi.
Khi đến đỉnh núi, anh liền hoảng sợ.
Mây đen như cái lồng chụp lên đỉnh núi, cả bầu trời cũng đều bị mây đen bao phủ, bây giờ là hai, ba giờ chiều, dựa theo đạo lý mà nói, là thời điểm nắng nhất trong ngày.
Nhưng hiện tại, trong đám mây đen khổng lồ này lộ ra một tia sáng, hình thành một vòng xoáy to lớn, tựa như muốn nuốt chửng cả ngọn núi.
Quan sát thiên tượng quái lạ này một lát, Lâm Thần cảm giác được một lực hấp dẫn thật lớn.
Không tốt!
Trúng kế!
Đây là có người cố ý dẫn dụ anh lên núi.
Lâm Thần phát hiện không thích hợp liền quay đầu lại ngay, nhưng con đường dưới núi tựa hồ trong nháy mắt liền biến mất, xuất hiện trước mặt chỉ có sương trắng mênh mông.
Nhìn thấy vậy, Lâm Thần nhịn không được cả kinh.
Bây giờ là hai hoặc ba giờ chiều, làm thế nào có thể có sương mù trắng?
Đến tột cùng là ai muốn mạng của anh, không tiếc bỏ vốn lớn như vậy.
Mây đen tụ tập đến một mức độ nhất định, hình thành sấm sét cuồn cuộn.
Một tiếng động thật lớn vang lên trên bầu trời.
“Ầm ầm!”
Toàn bộ bầu trời được sét thắp sáng hơn một nửa.
Lâm Thần có một loại dự cảm mơ hồ rằng tia chớp đó là vì anh mà tới.
Với tu vi hiện tại của anh, còn không đủ để chống lại sấm sét mạnh như vậy, nếu như đứng trên đỉnh núi bị sét đánh trúng, muốn trốn cũng không có chỗ trốn.
Nơi rừng rậm, một người đàn ông râu dê đã nhìn tất cả những điều trước mắt, lộ ra một nụ cười hài lòng, đây chính là hiệu quả mà ông ta muốn.
Kỳ thật nào có sấm sét kinh hồn gì, cũng không có sương trắng mênh mang nào, tất cả những chuyện này chẳng qua đều là ảo giác của Lâm Thần.
Ông ta chính là muốn để cho anh chết trong sợ hãi tột cùng, cho dù chết cũng không được bình yên.
Lâm Thần vừa tìm đường ra, trên tay vừa âm thầm vận linh lực, đánh một đòn thật mạnh vào thân cây lớn bên cạnh.
Nhưng một quyền này của anh đánh ra ngoài, tựa như đánh vào bông vậy, mềm nhũn vô lực, thân cây lớn kia vẫn không nhúc nhích, thật giống như vừa rồi anh nhào vào khoảng không vậy.
“Chuyện này, sao lại như vậy?”
Lâm Thần có chút kinh ngạc nhìn nắm đấm của mình.
Anh từ từ nhắm mắt, ép buộc mình phải bình tĩnh lại.
Nếu như vừa rồi cây kia là vật thật, một quyền đánh vào, đừng nói là một gốc đại thụ, cho dù là một ngọn núi cũng phải bị đánh ra một cái động.
Thế nên, tất cả những thứ này chỉ là ảo ảnh.
Sấm sét trên bầu trời đã rất lâu còn chưa đánh xuống, giống như bản thân nó bị mắc kẹt trên đỉnh núi vậy.
Người đàn ông râu dê nhìn anh nhắm mắt lại, sắc mặt lập tức không tốt, chẳng lẽ là anh ta nhìn ra ảo kính của mình!
Hẳn là không có khả năng, nếu tu vi không tới một mức độ nhất định là không có khả năng nhìn ra.
Ảo cảnh này của ông bố trí mất ba ngày ba đêm, nếu người bình thường không cẩn thận đi nhầm vào ảo cảnh, không nói đang sống sờ sờ bị dọa chết, cũng sẽ tự sát mà chết, thậm chí sẽ cảm giác được loại đau đớn mà lôi điện đánh trúng người.
Nhưng anh ta lại không có, ngoại trừ ngay từ đầu có chút bối rối ra, hiện tại chỉ còn lại vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất như cũng không có chuyện gì.
“Đã như vậy, vậy tao sẽ giúp mày một tay.”
Người đàn ông râu dê âm hiểm nở một nụ cười quái dị, trong tay ông ta xuất hiện một cái la bàn bát quái, ông xoay chuyển la bàn, thế giới trong mắt Lâm Thần bắt đầu sóng cuộn biển gầm, cây cối trước mắt xếp hàng chuyển động, trở thành một đám người cây có sinh mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.