Con Rể Là Thần Y

Chương 226:




“Chỉ cần cậu có thể rộng lượng bỏ qua cho con trai tôi một lần này thôi, tôi xin cam kết về sau nhất định sẽ dạy dỗ lại nó cho thật tốt!”
Triệu Chí Minh là đứa con duy nhất của ông, từ nhỏ đã hết mực cưng chiều, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã, phải nói là muốn gì được đó.
Do đó mới tạo thành tính tình thối nát như vậy, ai cũng không để vào mắt, suốt ngày chỉ coi bản thân là trung tâm.
Lâm Thần cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng Nhị Cẩu đã dạo qua quỷ môn quan một lần rồi: “Trong chuyện này tôi không phải đương sự, tôi không có tư cách nói tha thứ hay không tha thứ cho các người, các người vẫn nên đi nói với Nhị Cẩu Tử đi.”
Dù sao bị thương cũng ở trên người Nhị Cẩu Tử, chỉ có cậu ta mới có tư cách nói chuyện nhất, những người khác đều không có quyền nói gì.
Đôi mắt sáng ngời hữu thần của thôn trưởng phút chốc đã ảm đạm đi, sống đã hơn nửa đời, ông làm sao có thể không phân rõ được cốt lõi vấn đề nằm ở đâu.
Nhưng trước mắt đã không còn đường lui nữa, chỉ có một biện pháp như vậy mà thôi.
“Được, tôi sẽ đi nói với cậu ta.”
Nếu như cậu ta thật sự không muốn tha thứ cho mình, cùng lắm thì một mạng thường một mạng.
Nói như thế nào cũng không thể đem tương lai của con trai đánh mất vì chuyện này.
“Dẫn con trai ông theo đi, anh ta cũng đã là một người trưởng thành, nhất định phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.” Lâm Thần chỉ vào Triệu Chí Minh đang giả vờ mình không làm gì cả, nhưng trong thế giới người lớn chưa bao giờ có hai chữ dễ dàng.
Nếu đã làm thì phải biết chịu trách nhiệm.
Triệu Chí Minh lắc đầu, nói thật thì sự việc phát triển thành thế này anh ta cũng có chút sợ hãi.
“Tôi không đi, có ba tôi đi là được rồi, ông ấy có thể giúp tôi giải quyết vấn đề.”
Những lời này của anh ta cực kỳ ngây thơ, rõ ràng là một người trưởng thành, nhưng cách làm việc lại không khác gì một đứa trẻ.
Điều này cũng là kết quả của việc người ba quá mức nuông chiều con mình.
“Nếu anh không đi, vậy thì đi giải thích với cảnh sát.”
“Tôi thật không hiểu, vì sao anh cứ túm lấy tôi không buông vậy hả?”
Triệu Chí Minh có chút tức giận, nện một quyền vào tường, đau đến mức anh ta phải nhe răng trợn mắt.
“Ba anh cũng đã từng này tuổi rồi, lại còn phải thay anh gánh vác hậu quả, nếu có một ngày ông ấy không còn thì anh sẽ ra sao? Hơn nữa từ đầu đến cuối đều là trách nhiệm của anh, nếu anh không muốn đối mặt, tôi cũng không ngại đẩy anh một cái.”
Lâm Thần đem sự việc nói rất rõ ràng với anh ta, trốn tránh là không có khả năng nào.
Cuối cùng dưới sự thuyết phục của anh, Triệu Chí Minh vẫn quyết định tự mình đối mặt với chuyện này.
Không biết họ đã thương lượng giải quyết như thế nào, tóm lại Nhị Cẩu Tử cũng không truy tố.
Lâm Thần tính sẽ tự móc tiền túi ra một khoản để làm con đường thông suốt đến nơi này. Thật ra hoàn cảnh địa lý ở đây không tính là kém, chỉ là không đường thì không người đến xem mà thôi.
Nếu như đả thông đường lộ thì sau này cũng có thể dễ mang dược liệu từ nơi này bán ra ngoài hơn.
Chẳng qua chuyện này phải nói với thôn trưởng một tiếng, một ít thủ tục liên quan còn phải nhờ ông giúp đỡ.
Trưởng thôn vừa nghe nói anh muốn tự xuất tiền túi xây cho thôn thì trực tiếp vỗ tay biểu lộ mình vô cùng vui mừng, cảm thấy anh chính là Bồ Tát sống do trời ban xuống.
Cũng không cần anh mở miệng nói thêm gì, ông bắt đầu vội trước vội sau lo liệu chuyện này.
Sau khi người trong thôn biết, mỗi người đều vui tươi hớn hở, đi lại đều mang theo gió.
Dù sao sau khi đường lớn làm xong, đối với bọn họ mà nói chỉ có chỗ tốt, chỉ cần có đường lớn là xe là có thể vào được trong thôn, có lẽ bọn họ còn có thể dính chút ánh sáng từ khu du lịch, hoặc có thể mở một cửa hàng nhỏ ở trước nhà mình hay gì đó.
Cho nên việc này đưa ra căn bản không có người nào phản đối, thậm chí có dân làng còn tự xung phong gia nhập điều kiện.
Lâm Thần tìm tới một người đắc lực, phần lớn mọi việc đều là giao cho anh ta quản lý.
Sau đó anh liền chuyên tâm chuẩn bị cho phòng mạch nhỏ của mình, còn thêm chuyện dẫn nước hồ đến nơi này mở một mảnh ruộng thuốc của riêng nữa.
Ngôi làng này khá lạc hậu, cho nên nhà trong thôn phần lớn đều là nhà ngói, nếu là nhà hai tầng bằng xi măng thì đã được xem là tương đối có điều kiện rồi...
Hầu hết những người còn lại trong thôn là người già, trẻ tuổi một chút đều đi ra ngoài làm việc, mong tìm cuộc sống tốt hơn.
Nếu có công việc tốt sẽ tiết kiệm chút tiền chọn mua một ngôi nhà ở bên ngoài, thay vì trở về chốn thâm sơn cùng cốc này.
Nếu không kiếm được tiền, họ cũng thà ở bên ngoài trôi dạt không chắc chắn, sống một cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai, cũng không muốn trở lại thôn này.
Có anh chàng kia giúp quản lý, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.
Chỉ là tiết trời không đẹp, con đường này mới làm được một nửa đã bắt đầu mưa to, cũng chỉ có thể tạm thời ngừng công việc.
Lâm Thần lại phát hiện ra vấn đề trong đó, lớp xi măng trải lên rất mỏng, đừng nói là trọng lượng của xe tải lớn, nói không chừng ngay cả xe ô tô muốn lái vào cũng đã là một vấn đề.
Anh lập tức thông báo tình huống này cho thôn trưởng, hơn nữa còn gọi mấy người phụ trách xây đường qua.
Lâm Thần trực tiếp ném ảnh lên mặt họ: “Các người tự mình nhìn xem.”
Người đầu tiên vừa cầm ảnh lên xem, sắc mặt liền đen kịt: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, vật liệu đều do ông chủ cung cấp, chúng tôi chỉ phụ trách xây thôi.”
“Tôi nhớ không lầm thì vật liệu là do các người đi mua.” Lâm Thần nhìn thoáng qua bọn họ, ngọn lửa trong lòng bùng lên: “Bởi vì là do thôn trưởng đề cử các người, tôi mới tin các người hai phần, ngay cả số tiền này cũng dám tham lam, sợ là đã ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Anh gầm lên một tiếng giận dữ, làm những người này sợ tới mức run rẩy.
Họ căn bản không biết nên làm sao bây giờ, nhưng chuyện thế này đánh chết cũng không thể thừa nhận, nếu không chờ bọn họ chính là hoạ ngồi tù.
“Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi lại không hiểu, chúng tôi chỉ nói với ông chủ kia mua vật liệu tốt nhất, ông ta đưa tôi chính là như vậy, tôi có cách nào chứ?”
Người kia cắn chặt không thừa nhận, tuy rằng trong lòng cũng rất thấp thỏm bất an.
Lâm Thần thở dài một hơi: “Tôi đã cho các người cơ hội.”
Ba người còn chưa hiểu rõ, mãi đến khi ngồi xổm trong tù, mới hối hận, mới nói biết vậy đã không làm.
Trải qua chuyện lần này, Lâm Thần bảo Bạch Cốt tới giám sát, thẳng đến khi toàn bộ con đường núi đều được hoàn thành.
Sau khi con đường này được thông, rất nhiều chuyện đã thuận tiện hơn rất nhiều.
Lâm Thần ở trong thôn tìm mấy người tương đối thành thật đáng tin cậy, tuổi không lớn, chỉ hơn ba mươi tuổi, bắt đầu quản lý ruộng thuốc của mình.
Trong quá trình này, nước hồ cũng đã dẫn xuống, chỉ là phương diện nhân công còn kém một chút, trong thôn này, người có thể dùng cũng không nhiều lắm.
Nhưng dù sao cũng không phải là công việc thể lực, Lâm Thần đưa ra giá cao, đầu tiên là chiêu mộ toàn bộ người có thể dùng được trong thôn.
Sau đó lại mở rộng ra ngoài, ban đầu còn chưa có ai tới, cho rằng là thủ đoạn lừa bịp.
Về sau, những người già trong thôn gọi tất cả những người trẻ nhà họ trở lại, dù sao lăn lộn bên ngoài cũng không dễ, đã vậy ở quê nhà có việc lương cao thì sao lại không làm.
Nhất thời, trong thôn trở nên đặc biệt náo nhiệt, so với bầu không khí quạnh quẽ trước kia thì giống như đã đổi thành một thôn khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.