Con Rể Là Thần Y

Chương 225:




Có người nói chuyện này với Thôn trưởng, người trước nói bầu không khí vui vẻ, người sau lơ đãng đi thăm, không có chuyện gì xảy ra nên chỉ có thể đờ đẫn gật đầu.
“Thôn trưởng, ông có đang nghe tôi nói không?”
“Gì?”
Thôn trưởng ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, không có nửa phần tinh thần.
Nếu như không phải là mắt vẫn mở, Mặt Rỗ cũng hoài nghi ông có phải đã ngủ hay không.
Thôn trưởng trước đây chưa bao giờ như vậy, ông tôn trọng mọi người, nhất là khi người khác nói chuyện trước mặt ông, cho dù là không có việc gì, ông cũng sẽ trước nghe người ta nói hết.
Nhưng bây giờ dáng vẻ không yên lòng này có mấy phần ý vị.
“Chuyện này, ông nói nên làm gì?”
“Cái gì là làm gì?”
Thôn trưởng đờ đẫn ngồi ở trên giường, đốt thuốc lá của mình, hút một hơi, mới thấy có chút tinh thần.
“Chính là chuyện bác sĩ Lâm.” Mặt Rỗ tức giận bất bình nói, “Bởi vì chúng ta nên anh ấy mới đắc tội bác sĩ Tiết, bây giờ phải ngồi tù.”
Thôn trưởng gẩy tro thuốc lá, có chút bất đắc dĩ nói: “Đó là chuyện của cảnh sát, chúng ta cũng không thể làm chủ được.”
“Tôi cảm thấy chúng ta nên góp ít tiền, rồi bảo lãnh anh ta ra.”
Dù ngày thường, Mặt Rỗ là người hời hợt nhưng trước công lý, anh là người có nghị lực hơn ai hết.
Lần này, chính Thôn trưởng cũng phải nao núng.
Ông hít một hơi khói thuốc, dùng sức khạc đờm từ cổ họng ra, “Người dân trong thôn cũng không dễ dàng gì, dù bên cạnh có những điểm du lịch nhưng vì đường núi hiểm trở, khó đi nên chúng ta chẳng thu được chút lợi ích nào, tiền ở nhà cũng là do bọn nhỏ đi làm bên ngoài gửi về, cũng là tiền vất vả kiếm được của bọn nhỏ. "
Thôn trưởng nói, “Chuyện này cậu không cần quan tâm, cảnh sát cũng sẽ không oan uổng người tốt, qua mấy ngày thì sẽ thả người.”
Mặt Rỗ nghi ngờ liếc nhìn Thôn trưởng, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Thôn trưởng nhắm hai mắt lại, ông có thể cảm giác được một ánh mắt kia rất mãnh liệt đang nhìn chằm chằm vào ông, ông hít sâu một hơi thuốc lá, giả bộ không thèm quan tâm.
Ông có thể làm gì bây giờ?
Nếu ông trời muốn báo ứng liền báo ứng ở trên người ông đi.
Mặt Rỗ thấy cùng Thôn trưởng thương lượng không ra kết quả, liền hất tay một cái rời đi.
Đồng thời đi tìm nhóm bạn thân của mình, để mọi người quyên góp ít tiền, lên kế hoạch bảo lãnh Lâm Thần ra.
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng sốt ruột chuyện tiền bạc, Lâm Thần như không có chuyện gì xảy ra đã trở lại, nhưng bác sĩ Tiết đã không thấy đâu cả.
Nhưng không ai quan tâm đến sống chết của ông ta, họ đều vui mừng khi Lâm Thần có thể trở lại.
Lâm Thần không có về nhà, mà trực tiếp đến gặp Thôn trưởng.
Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng Thôn trưởng nói, “Đây là lần cuối cùng tao giúp mày, sau này nếu có tai họa gì, tao tuyệt đối sẽ không quan tâm.”
“Biết rồi, biết rồi.” Triệu Chí Minh có chút không kiên nhẫn nói có lệ, “Huống chi, ông là cha tôi, giúp tôi một chút việc nhỏ này có sao?”
Thôn trưởng suýt chút tức đến hụt hơi, đứng thẳng đi tới, “Đồ khốn nạn, đó là một mạng người.”
Triệu Chí Minh rót cho mình một cốc nước và uống sạch.
Suốt ngày ẩn mình trong rừng, chỉ có thể hái vài quả dại lót dạ, ngay cả miếng nước cũng không có, chịu bao oan ức mà cha cậu không an ủi, lại còn chê bai cậu ở đây.
“Người đó dù sao cũng không chết, tôi nhiều lắm coi là tội cố ý làm hại.” Triệu Chí Minh lẩm bẩm nói, “Tôi cảm giác các người đã đắc tội trưởng khoa của tôi, tôi trở lại bệnh viện cũng không có quả ngon để ăn, con không bằng ở chỗ này đợi, vẫn thoải mái.”
Cậu ta biết nói chuyện gì là có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cha.
Cha cậu ta coi con như rồng, trước kia lúc đi học, chính là cầu gì được đó.
Khi những đứa trẻ khác đang làm công việc đồng áng, cha cậu yêu cầu cậu ở nhà, trong nhà bật điều hoà, chỉ cần cậu chăm chỉ học hành là được.
Cậu ta cũng coi như là không phụ sự kỳ vọng của ông, được nhận vào một trường đại học và nhận được một công việc trong bệnh viện nổi tiếng nhất.
Đáng lẽ ra ba tháng sau có thể sẽ lên chính thức, nhưng ai mà biết được những điều này sẽ xảy ra.
“Mày không phải lo, mày sẽ không mất việc, tao đến lúc đó đi tìm viện trưởng của mày nói chuyện một chút…”
Thôn trưởng hít sâu một hơi thuốc, lời còn chưa nói hết, liền bị Triệu Chí Minh cắt ngang, “Tìm việc trưởng của tôi nói một chút?”
Cậu ta nghiêng đầu, nói với một giọng điệu khinh thường “Mặc dù cha là người quyết định trong thôn này, nhưng là thế giới bên ngoài không đơn giản như vậy, bình thường ngay cả trưởng khoa cũng khó có thể gặp được viện trưởng, cha lấy thân phận gì đi nói chuyện với viện trưởng, đừng để đến lúc đó làm công việc của tôi bị mất hoàn toàn.”
“Vậy mày muốn thế nào?”
Thôn trưởng vỗ một cái trên bàn, suy nghĩ kỹ một chút, ngay cả ly trà cũng lăn từ trên bàn xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Triệu Chí Minh rõ ràng không sợ cha hắn nổi giận, vẫn như cũ việc ta ta làm, “Còn có thể thế nào, gom góp cho tôi một khoản tiền, trên thế giới này không có thứ gì không giải quyết được bằng tiền.”
Chỉ cần có đủ tiền, cậu ta tự nhiên có thể trở thành chính thức.
Thôn trưởng thờ dài, trong nháy mắt giống như già đi mười tuổi, “Tiền trong nhà cho mày đi học đại học, hai năm trước còn xây nhà, lại cưới vợ cho mày, thực sự không còn nhiều tiền.”
“Hừ!” Triệu Chí Minh hừ lạnh, “Có người cha mẹ như vậy, tôi cảm thấy thật mất mặt.”
“Có một đứa con trai như ngươi mới là nỗi bất hạnh lớn nhất của người cha.”
Lâm Thần trực tiếp phá cửa mà vào, một đôi mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Triệu Chí Minh, người vẫn đang ngồi nhàn nhã tự tại.
Anh cảm thấy Thôn trưởng là lạ, nguyên lai là vì bao che cho đứa con trai này.
“Ta đã ghi âm cuộc trò chuyện vừa rồi của anh, anh tự mình đi tự thú, hay là để tôi đưa anh đi?”
Lâm Thần giơ giơ bản ghi âm trong tay.
Triệu Chí Minh mặt tái mét, cậu ta không nghĩ tới đối phương đã nắm đằng chuôi.
“Anh chớ ăn hϊếp người quá đáng.”
Nếu như cậu ta vào tù bây giờ, đừng nói không có hy vọng trở thành chính thức, chỉ sợ bệnh viện sẽ trực tiếp đuổi hắn, trên người lưu lại một vết nhơ, tới chỗ nào cũng khó tìm được việc.
“Khi anh nghĩ muốn sinh mạng của người khác, tại sao anh không nghĩ đến, có phải hay không mình ăn hϊếp người quá đáng?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Triệu Chi Minh giả bộ hồ đồ.
“Không cần anh hiểu, anh đi theo cảnh sát giải thích đi.”
Lâm Thần vừa nói liền chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát thì trưởng thôn đã quỳ xuống và trịnh trọng dập đầu ba cái, tất cả điều này xảy ra quá đột ngột, để cho anh chưa kịp chuẩn bị.
“Tôi van cầu anh, để cho con trai tôi một con đường, nó không thể ngồi tù, nếu như nó vào tù, cả đời này của nó sẽ bị hủy.”
“Thôn trưởng, ông màu dậy đi, ông đang làm cái gì vậy?”
Lâm Thần cau mày, đi lên đỡ ông dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.