Con Rể Là Thần Y

Chương 220:




Liên kết giữa đứa trẻ với người mẹ chính là dây rốn. Lâm Thần thông qua kim bạc đem linh khí đưa vào dây rốn, bảo đảm hô hấp bình thường của thai nhi, để cho nó không đến mức thiếu oxy mà chết trong bụng mẹ.
Đồng thời lại cầm máu cho người lớn, tạm thời níu lại được một mạng này từ chỗ Diêm vương.
Có thể nghe được tay bác sĩ bị kéo ra ngoài kia lại quay trở về, anh ta rướn cao cổ nhìn, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy môi thai phụ đã trắng bợt, lồng ngực phập phồng cũng nhẹ hơn không ít, điều này chứng tỏ cô ta đã sắp chết, không cần phải xem nữa.
Nếu như là ở trong thành phố có khoa học kỹ thuật phát triển, nói không chừng còn có thể nhờ dụng cụ hiện đại mà cố gắng một trận, không chừng còn có hai, ba phần thắng.
Nhưng ở loại địa phương hẻo lánh này, thai phụ cũng mất đi ý thức thì đừng nói là thai nhi trong bụng có thể giữ hay không, ngay cả người lớn cũng còn rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Dưới tình cảnh như vậy, khả năng cứu được là rất nhỏ, nếu như mình tiếp tục nhúng tay vào thì lỡ có kiện tụng, mạng hai người này sẽ rơi vào trên người mình.
Không bằng kịp thời thu tay lại, cho dù thai phụ có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình.
Nhưng nhìn thấy người thanh niên trước mắt ở chỗ này không ngừng cố gắng, không biết chỗ nào trong lòng anh ta bị đánh trúng. Nói như thế nào thì anh ta cũng là một bác sĩ chủ nhiệm, tuổi còn trẻ đã đạt được vô số giải thưởng, anh ta đã ra kết luận, đó chính là chuyện chắc như đóng đinh, không thể nào xuất hiện sai lầm được.
Nhưng người thanh niên này công khai khiêu chiến điểm mấu chốt của anh ta, quả thực là không anh ta ra gì.
“Bệnh nhân này đã không còn hơi thở nữa, căn bản là cứu không được, anh vẫn nên để cho hai mẹ con họ yên ổn ra đi đi thôi, đừng giày vò thi thể cô ấy nữa!”
Cái gì gọi là giày vò với thi thể cô ấy?
Nghe được những lời này, trong lòng Lâm Thần bùng lên một ngọn lửa, rõ ràng còn có nhiệt độ, rõ ràng còn có hơi thở, rõ ràng còn có thể cứu, vì sao lại kết luận với cô ấy như vậy.
Nếu như hôm nay không phải mình ở chỗ này, chẳng phải là sẽ vô duyên vô cớ hại chết hai tính mạng ư?
“Anh không tin có báo ứng sao?”
Lâm Thần cũng không quay đầu lại nói.
Bác sĩ kia có chút chột dạ, nhưng nhìn bộ dáng thai phụ kia rõ ràng là không sống được, mình cũng không phải không muốn cứu, mà bởi vì không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào cho nên mới lựa chọn từ bỏ trị liệu thôi.
“Là một bác sĩ, tôi cũng đã cố hết sức, nhưng cô ấy đã không còn ý thức gì nữa rồi. Phàm là người có chút kiến thức cơ bản về y học đều biết, dưới tình huống này lại không có bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào, người lớn và đứa bé đều không giữ được.”
Tay bác sĩ nói rất hùng hồn, hai tay khoanh lại trước ngực, một bộ từ trên cao nhìn xuống.
Chẩn đoán của anh ta chưa bao giờ xảy ra sai lầm.
Vốn bị đối xử vô lễ như vậy, anh ta hẳn là nên vung tay áo trực tiếp rời khỏi nơi này, nhưng anh ta lại vô cùng bức thiết muốn biết kết quả cuối cùng như thế nào.
Mặc dù trong lòng đã đoán được đại khái, nhưng anh ta vẫn ôm tâm tình xem kịch mặt dày ở lại.
Trên người thai phụ cắm rất nhiều kim bạc nhưng vẫn không có một chút phản ứng nào, điều duy nhất đáng mừng chính là, máu dưới thân đã không chảy nữa.
Lâm Thần nhân đó chấn chỉnh tinh thần, dùng linh lực bảo vệ thân thể người phụ nữ sau đó nhanh chóng đẩy đứa bé ra ngoài.
Khoảnh khắc đứa bé ra đời, không có tiếng khóc, toàn bộ khuôn mặt đều là màu đen, cơ thể nho nhỏ chỉ có hơn ba kilogam.
“Tôi đã sớm nói rồi, nước ối của thai phụ đã sớm chảy hết, đứa bé đã ngợp chết trong bụng mẹ rồi, anh còn làm những việc vô dụng này làm gì, đây không phải là lãng phí công sức sao?”
Tay bác sĩ kia cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhìn thấy đứa nhỏ kia sinh ra đã không có hô hấp, trong lòng lại cảm thấy có chút may mắn.
Lâm Thần quay đầu lại trong nháy mắt, vừa vặn nhìn thấy biểu cảm nhẹ nhõm như vậy của anh ta liền hiểu ra, đây có thể không phải là chuyện có y đức hay không, mà là tên bác sĩ này ngay cả nhân tính cơ bản nhất cũng đã không có.
Lâm Thần trước đó đã phong bế bảy huyệt vị của người phụ nữ khiến cô ấy chết giả trong thời gian ngắn, như vậy mới có cơ hội để cứu đứa bé này.
Anh cúi đầu đến gần mũi đứa bé, phát hiện nó ngay cả hô hấp cũng không có, sau đó lại dán tai vào lồng ngực nhỏ, chỉ có thể cảm nhận được một chút nhịp tim yếu ớt.
Đây vẫn là nhờ anh dùng linh lực bảo vệ dây rốn đảm bảo oxy vẫn được truyền cho nó, nếu không sẽ giống như lời bác sĩ kia đã nói, đứa bé này còn chưa sinh ra cũng đã ngợp chết trong bụng mẹ.
Lâm Thần lật đứa bé lại, trên lưng nó đâm vào tám mũi kim, lại đâm thêm hai mũi nữa trên cổ, cảm giác được tình hình không sai biệt lắm mới rút kim bạc ra.
Trong nháy mắt cây kim cuối cùng được rút ra, đứa bé oa một tiếng khóc lên.
“Oa~ oa oa~”
Tiếng khóc rất to, giống như tiếng kèn, mang theo hy vọng sống.
“Thật sự cứu được rồi, thật không thể tin nổi!”
“Lúc đứa bé này sinh ra, cả người đen kịt như than, rõ ràng là bị ngợp chết. Cho dù là ở trong bệnh viện, cũng có thể không cứu được, nhưng bác sĩ này chỉ đơn giản đâm vài mũi kim đã làm cho một sinh mệnh nhỏ bé từ cõi chết trở về, quả thực là khiến người ta phải kính nể.”
“Quả thực là Hoa Đà tái thế, thần y!”
“Xem ra là mạng của hai mẹ con cô ấy còn chưa tận, cho nên mới gặp được quý nhân này.”
Ngay khi tất cả mọi người đều thán phục y thuật của Lâm Thần, bác sĩ kia đứng bên cạnh giọng điệu quái gở nói, “Chỉ là may mắn cứu sống được đứa con thôi, người lớn rõ ràng đã tắt thở, cho dù là cứu sống đứa nhỏ thì sao, còn không phải vừa sinh ra đã làm cô nhi rồi ư, còn không bằng chết đi, đỡ phải chịu cuộc sống khổ cực.”
Dì Vương nghe không nổi nữa được, nói như thế nào cũng là người thân của mình, làm sao có thể để người khác ở chỗ này nói ba nói bốn chứ, “Anh cái người này, làm sao mà nói chuyện vậy, nếu như không biết nói chuyện thì xin mời hãy ngậm cái miệng thối của anh lại đi.”
Tay bác sĩ cũng không cam lòng yếu thế, hoàn toàn không để người đàn bà này vào mắt, “Tôi chỉ nói thật mà thôi, đầu năm nay thật buồn cười, nói thật cũng không được.”
“Tôi không muốn ở đây cãi nhau với anh, bây giờ tôi trịnh trọng nói cho anh biết, anh còn dám nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Dì Vương bày ra sức mạnh đanh đá kinh người của người phụ nữ, dáng người bà vốn đã thô kệch, vừa nghiêm mặt một cái đã giống hệt như Quan nhị gia* vậy.
(*Quan Công, tên Quan Vũ tự Vân Trường, một vị tướng oai phong lẫm liệt thời Tam Quốc. Sau này người ta dùng hình tượng ông để trấn trạch tránh điềm xấu, ngăn sát khí và các loại năng lượng âm vào nhà.)
Bộ dáng hung thần ác sát của bà thành công khiến tay bác sĩ lập kia tức ngậm miệng lại.
Chẳng qua cái loại ánh mắt ngập tràn thờ ơ này, quả thật vẫn làm cho người ta nhìn mà khó chịu như trước.
Sau khi đứa nhỏ có hô hấp, màu đen trên thân thể cũng giảm bớt, từ từ biến thành màu tím đen, cuối cùng mới bắt đầu chậm rãi hồi phục.
Nhưng có thể là vì bị ngộp quá lâu, trong thời gian ngắn thật sự không thể khôi phục hoàn toàn được, chỉ có thể ở sau này từ từ dưỡng xem có thể khoẻ mạnh lại như lúc đầu hay không.
Lâm Thần giao đứa bé cho dì Vương, mùa hè thời tiết nóng nực, nhưng đứa nhỏ này lại có chút lạnh lẽo.
Dì Vương biết, bé thật sự là được cướp về từ quỷ môn quan, nếu như không phải nhờ cậu thanh niên trước mắt này thì nó có thể đã không sống được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.