Con Rể Là Thần Y

Chương 219:




Lâm Thần nhìn tượng ngọc chỉ còn có một nửa lượng linh khí, nhịn không được nuốt nước miếng.
Anh không phải là người tham lam như vậy, tượng người bằng ngọc này được đặt ở nơi trung tâm nhất, khẳng định là có tác dụng không nhỏ.
Hiện giờ bị mình hấp thu đi hơn phân nửa linh khí, không biết có còn tác dụng trấn áp nữa không.
Lâm Thần không dám nghĩ tiếp nữa, quay lại theo đường cũ, khi trời còn chưa sáng đã trở về.
Sáng hôm sau, mặt trời chiếu vào sân.
Giang Ngưng chống thắt lưng đi ra, “Hôm qua cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nào sấm nào chớp, hù chết người.”
Nơi quỷ quái này vốn đã âm u, cô ngày đầu tiên tới đây đã bị tình cảnh này dọa cho sợ tới mức hai chân cũng run.
Lâm Thần vẻ mặt nghi vấn, “Hôm qua bị đánh một trận sao?”
“Cũng không phải, cả ngọn núi đều chấn động, anh không nghe thấy hả?”
Lâm Thần lắc đầu, “Có thể là thời gian gần đây quá mệt mỏi, cho nên chất lượng giấc ngủ tương đối tốt.”
Một góc nào đó trên núi, ông lão tóc hoa râm đứng trên đỉnh núi lẩm bẩm, giọng nói của ông trầm thấp khàn khàn, “Sắp có biến rồi!”
Thế giới này đã yên ổn quá nhiều năm, vẫn nên náo nhiệt một chút.
Chia lâu tất hợp, hợp lâu tất chia, đây là đạo lý từ xưa đến nay không hề thay đổi.
Sau khi Giang Ngưng chính thức bái sư thì bắt đầu học tập, tất cả bắt đầu lại từ đầu.
Về phần hai người gây ra phiền toái lúc trước, cũng không có tin tức gì, thật giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian vậy.
Dựa theo tính tình nhe răng tất báo của La Cường, thật sự là không có khả năng đánh vỡ răng nuốt ngược vào trong bụng, tự nhiên bặt tăm như vậy.
Tất cả những chuyện này hiển nhiên là do La Văn Tu đã trả một cái giá nào đó.
Ông La đã bồi thường cho La Cường một con số hậu hĩnh đồng thời gửi ông ta ra nước ngoài để điều trị, để ông ta khôi phục lại như một người bình thường.
Là một đứa con trai hiếu thuận, La Ngôn tự nhiên cũng đi theo.
Lúc Giang Ngưng học tập, Lâm Thần liền trở về ngôi làng nhỏ lúc trước, bắt đầu quản lý cửa hàng thuốc của mình.
Đang sắp xếp lại đồ đạc, anh đột nhiên nảy ra một chủ ý không tồi, hồ nước được linh lực nồng đậm nuôi dưỡng lâu như vậy, nếu mà dùng nước hồ nơi đó tưới thảo dược, nói không chừng sẽ làm ít mà được lời to.
Anh là một người thiên về hành động, ngay lập tức liền bắt tay thực hiện ngay.
Chỉ là từ nơi này mà muốn dẫn nước hồ vào thì quả là một công trình khổng lồ, dù sao khoảng cách cũng không gần.
Lâm Thần tìm mấy gốc cỏ tiên hạc, dự định dùng cỏ tiên hạc tự mình trồng để thí nghiệm trước đã.
Tưới hai lần nước vào sáng và tối, chỉ mới một ngày đã có sự thay đổi rõ rệt, lá trở nên xanh hơn, cũng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Lâm Thần ghi chú đặc điểm và những điều cần chú ý lại, đợi đến khi cây gần như chín muồi, anh mới hái đi đem mài thành bột, sau đó cắn răng cắt một dao trên người mình, máu tươi chảy ròng ròng.
Anh nhịn đau dùng bột cỏ tiên hạc bôi lên, máu lập tức ngừng chảy.
Không chỉ như vậy mà còn một chút cũng không cảm thấy đau, cho dù là lúc bột thuốc mới rắc lên cánh tay cũng không gây ra chút đau rát nào.
Qua một buổi tối, anh đã có thể cảm thấy cánh tay của mình ngưa ngứa, sáng hôm sau thức dậy đã kết thành sẹo, đến buổi chiều, vết sẹo bong ra, cả người đã không còn vấn đề gì.
Toàn bộ quá trình, chỉ trải qua hai ngày một đêm, thời gian rất ngắn ngủi, quả thực có thể nói là kỳ tích của giới y học.
Có phát hiện trọng đại này, Lâm Thần liền nhìn chằm chằm vào mặt hồ nước, chẳng qua đối với thứ trong hồ nước vẫn có chút kiêng dè.
Cho nên trước khi lấy được cái hồ này, anh còn phải lập kế hoạch kỹ càng.
Bởi vì nơi này là một ngôi làng miền núi xa xôi, phần lớn các con đường nhỏ cũng chỉ toàn là đường đất, đến ngày mưa lại lầy lội càng thêm khó đi.
Một bước sâu một cước cạn, chỉ cần không chú ý một chút sẽ trượt ngã, toàn thân trên dưới đều là bùn đất.
Thanh niên cũng không có gì, chỉ ngại người già sơ sẩy một chút sẽ gãy xương mất.
“Bác sĩ Lâm, mẹ của Tiểu Vương bị ngã, chảy rất nhiều máu, đưa đến bệnh viện cũng không kịp, ngài mau xem giúp một chút đi!”
Một đứa trẻ mặt mày xám xịt xông vào, trên người nó đều là bùn, hiển nhiên lúc chạy tới đã ngã nhiều lần.
Lúc Lâm Thần đi theo nó tới nơi, đã có một bác sĩ mặc áo khoác blouse trắng đang kiểm tra.
“Không giữ được, thai phụ này cũng đã tám tháng, sao còn để cho cô ấy một mình đi ra ngoài nấu nước, quả thực không thể tưởng tượng được!”
Trong khi bác sĩ tên Hạ Minh Nghĩa này nói thì máu của thai phụ đang chảy ra như nước, trên cơ bản cô đã mất đi ý thức, tám chín phần mười đã không xong.
“Chồng cô ấy đi sớm, cha mẹ chồng lại mặc kệ, một mình nuôi một đứa bé, trong bụng lại còn một đứa, cũng là một đứa nhỏ mệnh khổ.” Dì Vương bên cạnh có chút chua xót nói.
Thường ngày đều là hàng xóm với nhau, cũng coi như là thân thích, có thể giúp được gì đều giúp cả.
Mẹ Tiểu Vương lại là một người quật cường, cái gì có thể tự mình làm thì tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ vả người khác, thế mới có tai họa như bây giờ.
“Anh cứu cô ấy đi, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng.”
Dì Vương túm lấy cánh tay bác sĩ, khổ sở cầu xin, nước mắt đã đầm đìa, “Cô ấy cũng coi như là do tôi nhìn mà lớn lên, nếu đứa nhỏ không giữ được thì không cần giữ, nhưng nhất định phải cứu được người lớn.”
Bác sĩ có chút thiếu kiên nhẫn giật cánh tay của mình lại, “Người phụ nữ dốt nát này!”
Tình huống này làm sao có thể cứu sống người được đây?
Nếu như không phải nể mặt nể mũi thôn trưởng, anh ta còn lâu mới tới nơi này, quả thực chính là hạ thấp thân phận của anh ta.
“Người nhất định là không sống được nữa đâu, các người vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị việc hậu sự đi!”
Bác sĩ nói xong liền muốn đi, Lâm Thần bước tới kiểm tra.
Như thế chẳng khác nào nghi ngờ lời kết luận của anh ta, ngay lập tức liền rước lấy nhục mạ của tay bác sĩ này, “Tôi nói, thằng nhóc anh đang làm gì vậy? Không cần tới đây gây rối!”
“Loại bác sĩ như anh đúng là sỉ nhục đối với giới y học.”
Sắc mặt Lâm Thần rất khó coi, thậm chí còn không muốn nhìn tay bác sĩ kia thêm lần nào nữa.
Chẩn đoán cẩu thả, không để ý đến tiền căn hậu quả, lạnh nhạt bác bỏ quyền lợi được cứu sống của người khác, bác sĩ như vậy căn bản là không xứng chức, cũng không có tư cách mặc chiếc áo trắng đó.
“Ý anh là sao?”
Bác sĩ lập tức nổi giận, “Tôi là một chuyên gia phụ khoa, tôi nói không cứu được thì chính là không cứu được.”
Dám nghi ngờ kết luận của mình!
“Mời anh ta ra ngoài!” Lâm Thần lạnh lùng nói.
Nhưng không ai dám động đến tay bác sĩ kia, đều chỉ dám hai mặt nhìn nhau, đây chính là khách của thôn trưởng đó, ai dám đắc tội chứ.
Cuối cùng vẫn là thân thích của dì Vương cùng mấy người họ Vương khác liên thủ vừa lôi vừa kéo mời người ra ngoài.
Dù thế nào đi nữa, đó cũng là hai mạng người đang sống, cho dù chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi cũng phải thử một lần, nếu không làm sao có thể khiến họ cam lòng?
Sau khi đuổi hết người không phận sự ra ngoài, Lâm Thần mới xốc chăn lên, cũng bất chấp nam nữ khác biệt, trước tiên phải ép thai nhi ra khỏi cơ thể người phụ nữ trước đã.
Lâm Thần sờ sờ bụng cô ấy, thai vị không ngay lại còn động thai, nước ối đã chảy sạch, không có biện pháp khẩn cấp thì đứa bé thật sự sẽ không cứu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.