Con Rể Là Thần Y

Chương 178:




Không giữ lại những người còn lại sao? Bạch Cốt không ngờ rằng Lâm Thần khi tức giận lại còn hung dữ hơn cả mình. Tối hôm đó, Lâm Thần và Bạch Cốt cùng nhau đi tới chỗ ở của viện trưởng Lữ.
“Viện trưởng Lã, tôi là Lâm Thần ở bệnh viện Ngưng Thần, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”
Viện trưởng Lã trước kia bởi vì một số chuyện hợp tác trị liệu, đã từng có duyên gặp mặt Lâm Thần. Nhưng, không ai ngờ rằng lần sau bọn họ gặp mặt lại trong tình huống này.
“Bác sĩ Lâm.” Viện trưởng Lã dường như sớm đã đoán được mục đích Lâm Thần và Bạch Cốt đến, không chút bất ngờ: “Bác sĩ Lữ có lẽ đã nói hết chuyện cần nói rồi chứ?”
Lâm Thần thuận tay kéo ghế ngồi trước mặt viện trưởng Lã, nhìn ông ta lạnh lùng nói: “Ông ta đã nói rất nhiều, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa nói, đó cũng là những chuyện mà chức vụ của ông ta không có quyền hạn có thể biết được. Vậy nên, chúng tôi chỉ có thể đến tìm ông để dò hỏi.”
“Vậy, các anh muốn biết những gì?”
Lâm Thần căm ghét dáng vẻ hoàn toàn xem nhẹ sống chết của viện trưởng Lã. Anh không hiểu người như viện trưởng Lã, rõ ràng có thể đi đến bệnh viện khác nhận chức vụ cao hơn, tại sao lại cứ dây dưa vào những chuyện không đàng hoàng như vậy.
“Chúng tôi muốn biết hết toàn bộ.” Lâm Thần nhìn viện trưởng Lã chất vấn hỏi: “Kẻ đứng đầu của ông là ai, người quản lý là ai, còn nữa trong tổ chức có những ai nữa?”
Viện trưởng Lã thở dài nói: “Tôi cũng không biết người đứng đầu là ai. Bởi vì, mỗi lần chỉ cần có việc làm ăn cần làm đều liên lạc trực tiếp bằng thư từ. Hoặc ký hiệu đặc biệt lên hàng hóa được đưa tới.”
“Ký hiệu gì?”
Viện trưởng Lã chỉ vào người Lâm Thần: “Lấy ví dụ, anh bây giờ chính là hàng hóa của chúng tôi. Sau khi làm kiểm tra, có thể dùng tim của anh, hoặc có thể dùng thận của anh. Vậy thì, chúng tôi sẽ làm một hình hoa văn lên người anh. Chỉ cần nhìn thấy hoa văn này, chúng tôi sẽ lấy những gì có thể dùng trên người anh ra để cất giữ cẩn thận.”
Nói như vậy thì có thể hiểu được.
“Còn về người quản lý tôi cũng không biết là ai. Bởi vì, về mặt ý nghĩa nào đó, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ gϊếŧ người. Ai sẽ nói nhiều chuyện với một kẻ gϊếŧ người chứ?” Viện trưởng Lã lại thở dài, giống như đang cảm thán cuộc đời mình, rồi mới chậm rãi nói: “Liên quan đến câu hỏi cuối cùng của anh, những người khác trong tổ chức, tôi cũng không thể nào nói cho anh được, tôi chỉ biết tổ chức này rất lớn. Những người tham gia vào tổ chức này bàn tay đều đã bị nhuốm bẩn, mà bọn họ giống như một mảng lưới khổng lồ, hoàn toàn có thể giữ chắc chỗ yếu của tất cả mọi người, không thể chạy thoát được.”
Nghe thấy viện trưởng Lã nói như vậy, Lâm Thần mới hiểu, tại sao viện trưởng Lã không cần tiền đồ rộng mở, lại đến làm những chuyện dơ bẩn như vậy. Nếu như trong lòng không có quỷ, sao lại sợ quỷ gõ cửa? Lâm Thần nhìn viện trưởng Lã thở phào, giống như đã có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay, không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tôi hỏi ông thêm một câu cuối cùng, ai gϊếŧ cảnh sát Trương?”
Viện trưởng Lã nghĩ ngợi một lúc sau mới nói: “Cảnh sát Trương? Ồ, anh nói anh ta sao? Cuộc phẫu thuật đó tôi làm, chỉ có điều, trước khi tôi làm phẫu thuật anh ta đã chết rồi. Tôi không biết là ai đã làm, nhưng những người gϊếŧ người ở khu vực này đều do tôi phụ trách.”
“Nếu đã như vậy, vậy bây giờ tôi sẽ gϊếŧ anh, không quá đáng chứ?”
Đối diện với dáng vẻ sát khí của Lâm Thần, viện trưởng Lã rất thản nhiên lắc đầu, ông ta đã không còn muốn sống trên thế giới này từ lâu rồi. Chỉ có điều, ông ta không có dũng khí kết thúc mọi thứ, vậy nên mới cố ý đợi Lâm Thần ở đây. Chính bởi vì Lâm Thần đến thay ông ta giải quyết mọi thứ.
“Được, nếu đã như vậy, vậy ông tự giải quyết đi.”
Lâm Thần dường như đã nhận ra được trong lòng viện trưởng Lã đang nghĩ gì, đặt cây súng trước mặt viện trưởng Lã, yên lặng đợi viện trưởng Lã tự sát.
“Nếu như tôi dám tự sát, còn sẽ đợi đến bây giờ sao?” Viện trưởng Lã không ngờ rằng Lâm Thần lại để cho ông tự giải quyết, nhất thời hoảng loạn: “Anh nên tự giải quyết tôi mới đúng!”
“Gϊếŧ ông chỉ làm dơ bẩn tay tôi mà thôi.”
Sau khi Lâm Thần nói xong câu đó, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng, vào lúc anh chuẩn bị rời đi, lại bị Bạch Cốt ra sức nhào đến đẩy ngã sang một bên. Một giây sau, liền nhìn thấy từ cửa sổ bên ngoài bắn vào bên trong rất nhiều đạn. Nhìn giống như súng liên thanh, trực tiếp bắn chết viện trưởng Lữ. Viện trưởng Lữ đã coi như hoàn thành mong muốn. Nhưng, Lâm Thần và Bạch Cốt ra ngoài thế nào lại trở thành vấn đề. Mặc dù Lâm Thần đã tìm thấy nơi cất giấu máy nghe trộm, nhưng đám người đó vẫn đoán được Lâm Thần đến tìm viện trưởng Lữ. Thậm chí dám xử lý hết đám người này trước mặt anh.
“Bây giờ phải làm thế nào?”
Bạch Cốt từ từ di chuyển đến bên cửa sổ, sau khi nhìn thấy người bên ngoài cửa sổ, liền nói với Lâm Thần: “Bây giờ, bên ngoài có ít nhất ba đến năm người, chúng ta chỉ thể nghĩ cách phá vòng vây ra ngoài.”
“Ba đến năm người?”
Lâm Thần kinh ngạc mấy giây, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cậu mau lại đây, chúng ta đổi quần áo cho nhau.”
Bạch Cốt lập tức hiểu ra ý của Lâm Thần, sau khi vội vàng tráo đổi quần áo với anh, nhắm chuẩn cơ hội, nhảy xuống từ tầng hai lăn vào trong bụi cỏ. Khi đám người đó đuổi theo Bạch Cốt, Lâm Thần từ từ nhảy ra khỏi cửa sổ nhà vệ sinh. Không ai phát hiện những khác lạ này, nhưng Lâm Thần lại cảm thấy bất thường. Dựa vào trình độ của đám người này không thể sẽ không canh phòng. Nhưng, bây giờ Lâm Thần lại dễ dàng rời khỏi, rõ ràng là có vấn đề.
Đúng như dự đoán, chính vào lúc sau khi Lâm Thần và Bạch Cốt gặp lại nhau ở bệnh viện Giang Ngưng, Lâm Thần đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Lâm Thần, người của anh hủy hoại đi tất cả mọi thứ của tôi. Bây giờ, tôi cũng sẽ hủy hết đi tất cả mọi thứ của anh.”
Lâm Thần nghe những lời này cảm thấy có chút quen tai, nhưng lại không nghĩ ra được đã nghe thấy ở đâu.
“Anh là ai?”
Lâm Thần vừa hỏi như vậy, thì nghe thấy đầu dây bên đó vang lên tiếng khóc nức nở của Giang Ngưng. Ngay lập tức, lông măng trên người Lâm Thần đều dựng thẳng lên.
“Anh bắt cóc Giang Ngưng?” Lâm Thần chất vấn hỏi: “Có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi, sao anh có thể đụng đến cô ấy?”
Người bên đầu bên kia lại rất đắc ý nói: “Anh đụng đến món đồ mà tôi để ý đến nhất, vậy tôi sẽ đụng đến món đồ mà anh quan tâm nhất, thì sao phải nói cho anh biết chứ?”
Lâm Thần cắn răng, nghe giọng nói bên đầu bên kia, cuối cùng không nhịn được nói: “Nói đi, anh muốn thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.