Con Rể Là Thần Y

Chương 177:




Khóe miệng Lâm Thần nở một nụ cười nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, những chuyện này nếu đều đã giải quyết hết, vậy thì, kế hoạch của chúng ta cũng sẽ không bị người thứ ba biết.”
Cùng với đó, Lâm Thần đã viết xong kế hoạch hành động trên giấy của bọn họ.
Viết xong kế hoạch hành động, Lâm Thần thay một bộ quần áo, cười với Bạch Cốt nói: “Đi thôi, đi gặp cảnh sát Trương.”
Tuy nhiên, điều mà tất cả mọi người đều không ngờ là cảnh sát Trương lại lấy một loại hình dáng khác xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.
Khi đến nhà xác của đồn cảnh sát, Lâm Thần nhìn cảnh sát Trương đang nằm ở trên giường, sắc mặt khó coi tới cực điểm, anh đưa mắt về phía bác sĩ pháp y dò hỏi: “Thời gian tử vong của ông ta là khi nào?”
“Đêm qua từ 12 giờ khuya tới 1 giờ sáng.” Bác sĩ pháp y có chút bất lực, cũng rất không đành lòng nói: “Nội tạng của ông ấy đều mất hết, rất khó phán đoán thời điểm tử vong. Nhưng là cũng may, có video giám sát cho thấy thời gian cuối cùng ông ta biến mất, rồi từ đó phán đoán thời gian tử vong của ông ta.”
Lâm Thần làm sao cũng không nghĩ tới, mục tiêu tiếp theo của những người đó lại là người hợp tác với mình lâu như vậy, và ông ấy là người duy nhất sẵn sàng giúp đỡ anh.
“Đây có phải là những gì mày muốn?”
Lâm Thần liếc nhìn tin nhắn được gửi đến từ điện thoại, tưởng là tin nhắn rác nên bỏ qua. Tuy nhiên, chưa đầy một phút, một tin nhắn khác đã được gửi đến.
“Làm một thỏa thuận đi!”
“Nếu mày không tiếp tục điều tra, tao sẽ không động đến những người xung quanh mày nữa.”
Nhìn thấy tin tức truyền đến, vẻ mặt Lâm Thần âm trầm đến cực điểm.
Động thủ với cha mẹ nuôi, cũng động thủ tới cả những người trung gian.
Ban đầu, Lâm Thần nghĩ rằng hắn đang tiêu hủy bằng chứng.
Tuy nhiên, đến thời điểm hắn động thủ cảnh sát Trương, Lâm Thần mới hiểu được.
Đây không phải là tiêu hủy bằng chứng, mà là đang cảnh báo anh.
Mục đích là để nói với anh rằng chỉ cần là bọn họ muốn làm, thì không có gì là không thể làm được.
Chỉ cần là người bọn họ muốn gϊếŧ, thì bọn họ sẽ gϊếŧ được.
“Cậu ổn chứ.”
Bạch Cốt thấy Lâm Thần sau khi từ bên trong đi ra, sắc mặt vẫn rất khó coi.
“Tôi không sao.”
Giọng điệu của Lâm Thần lần đầu tiên tràn ngập sát khí như vậy, “Tôi đang suy nghĩ, không biết kế hoạch của chúng ta có nên tiến hành trước hay không.”
Bạch Cốt dĩ nhiên biết là Lâm Thần đang suy nghĩ gì, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như cậu muốn, vậy cứ làm theo như cậu nói đi!”
Lâm Thần gật đầu một cái, trong lòng anh chưa bao giờ tức giận như vậy.
“Được rồi, nếu đã quyết định như vậy, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch trước đó làm!” Lâm Thần âm trầm nói, “Tôi muốn cho những người đó phải trả cái giá xứng đáng.”
Đêm đó, trong một gian phòng của bệnh viện Hồng Tinh.
Lâm Thần cùng Bạch Cốt đến bàn y tá và hỏi trưởng khoa của họ ở đâu.
“Trưởng khoa?” Y tá nhìn Lâm Thần một cái nói: “Hai người đang tìm trưởng khoa à? Có chuyện gì không? Trưởng khoa giờ không có ở bệnh viện, có chuyện gì thì cứ nhắn vào sổ tin nhắn này là được rồi.”
Nếu để lại lời nhắn trong cuốn sổ tin nhắn, thường người ta cũng căn bản sẽ không xem.
Điểm này, chính Lâm Thần cũng rõ ràng.
“Cô cho tôi phương thức liên lạc của ông ta, tự chúng tôi đi tìm ông ta.”
Cô y tá nhìn họ một cái, bỏ lại một câu không có, sau đó liền đi làm việc của mình.
Ngay tại lúc này, Bạch Cốt chọc Lâm Thần một cái, chỉ vào một bác sĩ cách đó không xa.
“Chính là ông ta.” Bạch Cốt nói một cách chắc chắn.”Người này, chính là người mà trước đây tôi đã điều tra ra được. Trong tất cả các vụ việc, ông ta đều có liên quan.”
Lâm Thần từ trong túi lấy ra một cái mắt kính đeo lên, xong lại tiện tay từ trên ghế cầm một cái áo khoác trắng mặc vào.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khí chất của anh đều thay đổi.
Sát khí trên người lúc đầu đã được che dấu rất tốt, thậm chí còn mang chút cảm giác nho nhã.
Bạch cốt cũng đi theo phía sau anh, tùy tiện tìm một cái áo khoác trắng mặc vào.
Sau đó, đi theo sau lưng bác sĩ, bước vào phòng làm việc của ông ta.
“Các người tới tìm tôi, có việc gì không?”
Lâm Thần đem cửa khóa trái, rồi đem giấu gọn chiếc máy ảnh.
Sau đó mới kéo thẻ làm việc trên người của người đó ra, sau khi nhìn thoáng qua, anh lạnh giọng nói: “Bác sĩ Lữ?”
“Đúng, tôi là bác sĩ Lữ.” Bác sĩ Lữ nhìn hai người trước mặt, thấy trên người của bọn họ cũng có mùi thuốc khử trùng sử dụng lâu ngày, liền không suy nghĩ nhiều hỏi: “Các người thuộc khoa nào, cần tôi tới giúp một tay sao?”
Lâm Thần cười lạnh nói: “Chúng tôi không thuộc khoa nào, chúng tôi tới tìm ông để tính sổ.”
“Tính, tính gì? Bác sĩ gặp rắc rối sao? Vậy bệnh nhân của các anh là ai, nói cho tôi biết. Có gì chúng ta có thể từ từ nói, được không?”
Vừa dứt lời, Lâm Thần liền trực tiếp cho ông ta một bạt tai, lại cho ông ta một quyền.
Sau đó, Bạch Cốt trói ông ta vào ghế.
Lúc này Lâm Thần mới cởϊ áσ khoác trên người ra, lại lấy mắt kính xuống, sau đó hướng về bác sĩ Lữ nói: “Như thế nào? Bây giờ, ông nhận ra tôi không?”
“Lâm, Lâm Thần?” Lúc này bác sĩ Lữ mới nhận ra người đứng trước mặt mình là ai, nhất thời hoảng sợ, “Cậu đến đây trói tôi làm gì? Tôi không có trêu chọc gì tới cậu, hơn nữa chúng ta Hồng Tinh cùng Ngưng Thần luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông!”
“Nước giếng không phạm nước sông?”
Lâm Thần nghe nói như vậy liền cảm thấy buồn cười, từ lúc biết thủ đoạn của những người này, thì bọn họ không phải là nước giếng không phạm nước sông nữa.
“Cảnh sát Trương là các ông gϊếŧ, phải không?”
Lâm Thần đem ảnh của mọi người để trước mặt ông ta nói: “Những người này đều là ông gϊếŧ đúng không?”
“Không, không phải tôi làm.” Bác sĩ Lữ nhìn thấy sát khí trong mắt Lâm Thần, sợ rằng một giây kế tiếp Lâm Thần sẽ gϊếŧ hắn, vội vàng phủi sạch trách nhiệm nói, “ Tôi thậm chí cũng không có tham dự vào nhiệm vụ của hai người kia, tôi chẳng qua nghe nói gần đây có người cố ý đối nghịch cùng chúng tôi. Cho nên, tôi cần phải giáo dục một chút, nhưng tôi thực sự không biết là các cậu!”
Lâm Thần đánh giá ông ta, trong mắt sát ý không giảm mà lại tăng nói: “Bây giờ tôi cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết ông chủ của ông ở đâu, tôi sẽ bỏ qua cho ông.”
“Được, tôi nói!”
Bác sĩ Lữ vừa nói xong một cái địa chỉ, liền bị một phát súng bắn vỡ đầu, chết ở trong phòng làm việc.
Lâm Thần nhìn điều này biết là có ai đó đang theo dõi họ. Nơi này, cũng có trang bị thiết bị nghe trộm.
Nếu không, sao có thể trùng hợp đến mức vừa nói xong địa điểm quan trọng, ông ta đã bị bắn vào đầu trước khi nói xong người đó là ai?
“Thông báo cho người của bên kia, bắt đầu hành động.”
Khi Lâm Thần bước ra ngoài, anh khóa trái cửa phòng làm việc lại.
“Không giữ lại một ai hay là để một người sống sót?”
Đối mặt với câu hỏi của Bạch Cốt, Lâm Thần chỉ suy nghĩ vài giây, liền không chút do dự nói.
“Chỉ để lại thủ lĩnh, còn lại không chừa một ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.