Con Rể Là Thần Y

Chương 131:




"Bác cả, bác như vậy có hơi quá đáng rồi đấy."
Không ngờ rằng Lâm Thần không nói gì lại hay, bác cả cứ mở miệng là hướng đến Lâm Thần. Bác cả nhìn Lâm Thần dùng tất cả sự cay nghiệt nói
“Sao? Đồ rác rưởi, chính mình là rác rưởi còn không để người khác nói sao?”
Lâm Thần vốn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng là cái miệng của bác bác cả thực sự ghê gớm, Lâm Thần một câu cũng không chen vào được, bác cả nói nhiều như vậy, không ngoài gì khác là nói Lâm Thần quá rác rưởi vô dụng, không xứng với Giang Ngưng, nhưng bác cả nói lâu như thế, Lâm Thần phát hiện tất cả cũng chỉ xoay quanh con trai của ông ta và tên công tử của trường quý tộc đó, ông ta nhất quyết muốn Giang Ngưng ăn cơm cùng tên công tử đó, Vương Mai cũng chả có cách nào phản bác lại, ngay cả Giang Ngưng cũng không biết nói gì, chỉ đành đưa ánh cầu cứu Lâm Thần.
“Đúng đấy, Giang Ngưng, nghĩ xem nếu em gả vào nhà đó, không chỉ em được hưởng phúc, mà đến cả họ hàng thân thích chúng ta cũng được hưởng lây. Cha, cha nói phải.
"Đúng, đúng thế."
Bác cả liền hùa theo.
Người đang nói ngồi bên cạnh bác cả, Lâm Thần nhìn người đang nói, trang điểm đậm, trên người có mùi nước hoa kém chất lượng khiến Lâm Thần cực kì khó chịu, người này là con gái của bác cả. Nếu xét về vai vế thì Lâm Thần phải gọi người này là chị.
"Tôi nói cho cậu biết, Lâm Thần cậu biết điều một tí đi, đừng làm lỡ cuộc đời của em gái tôi nữa. Hãy để nó sớm tìm được một người tốt hơn, cậu cũng được giải thoát sớm nữa, sau này, cậu đi làm thuê, về quê cưới vợ, cả đời như vậy cũng rất tốt, làm điều tốt thì kiếp sau nhất định là sẽ sướng hơn kiếp này.”
Giang Ngưng nhếch mép khinh bỉ khi nghe những lời này. Lúc chèn ép nhà chúng tôi, các người cũng không kém phần, bây giờ mở miệng là em gái, em gái. Nhưng cô cũng không mở miệng, cô muốn coi Lâm Thần nói thế nào.
Lâm Thần đứng dậy, nhìn chằm chằm bác cả.
"Cháu nói cho bác biết, bác cả, bác đừng có quá đáng quá, Lâm Thần tôi còn chưa ly hôn với Giang Ngưng đâu.”
Không ngờ ông bác cả này cũng không chịu thua, mặt đối mặt với Lâm Thần, châm chọc nói.
"Chưa ly hôn thì sao? Giang Ngưng đến giờ không phải là vẫn còn trinh sao? Tên rác rưởi bất tài vô dụng như cậu không xứng có được một cô gái ưu tú như Giang Ngưng."
"Tục ngữ xưa nay đã nói, môn đăng hộ đối mới xứng đôi vừa lứa. Tôi khuyên cậu nên biết điều một chút đi. Như thế tốt cho cả cậu cả tôi."
Lâm Thần cười lớn sau khi nghe lời này, người được gọi là bác cả này đã nói như vậy, vậy thì không cần phải giữ thể diện cho ông ta nữa, Lâm Thần chỉ vào ông ta nói.
“Được, nếu đã như vậy, cháu cũng không cần phải giữ thể diện cho bác nữa.”
"Cháu muốn nói bây giờ cháu có thể tìm được hiệu trưởng của trường quý tộc đó tới đây.”
Nghe vậy, bác cả cười khinh khỉnh, chị họ ở bên cạnh cũng cười theo.
"Vậy nếu cậu không thể tìm thấy thì sao?"
" Hôm nay có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến Sùng Châu như vậy, nếu như cháu tìm không ra, cháu sẽ đến trước đại sảnh quỳ xuống, đồng thời tuyên bố cháu và Giang Ngưng ly hôn, thế nào?"
"Vui mừng."
"Còn nếu cháu làm được thì sao?"
"Nếu cậu làm được thì tùy ý cậu."
"Cha."
Chị họ nói hơi lo lắng nói.
"Con gái, con thực sự tin tên rác rưởi này có thể làm được sao?"
Nghe câu đó, chị họ cũng thả lỏng một chút, nhưng không biết là do giác quan thứ sáu của phụ nữ hay sao nữa, cô ta luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, nếu như anh thực sự tìm được hiệu trưởng. Vậy thì tôi thực sự phải theo sự sắp đặt của cậu ta sao, không, không, không, nhất định là do mình nghĩ nhiều thôi. Tên rác rưởi vô dụng này làm sao có thể tìm được hiệu trưởng được chứ?
Lâm Thần nhìn bác cả, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Từ Thái.
Tập đoàn Hạo Long lúc này:
Từ Thái thấy có cuộc gọi, nhanh chóng nhấc máy.
"Cậu chủ, có chuyện gì sao?"
Từ Thái nghĩ rằng Lâm Thần phải có ý định gì đó, Lâm Thần đến Sùng Châu cũng không nói với Từ Thái, cho nên Từ Thái còn tưởng Lâm Thần có kế hoạch gì đó.
"Alo, Từ Thái, bây giờ ông liên hệ giúp tôi hiệu trưởng trường quý tộc của Giang Châu, càng nhanh càng tốt."
Từ Thái nghe xong nhanh chóng đồng ý, việc của Lâm Thần anh ta không dám chậm trễ.
"Này, sao cậu giả bộ như thật vậy, đừng nói với tôi là cậu đang gọi điện cho Từ tổng của tập đoàn Hạo Long, để tôi nói cho cậu biết, trước đây chúng tôi đã cùng làm việc với nhau, cách đây không lâu mới cùng nhau ăn cơm. "
"Ngại quá, đúng là vậy đấy."
Lâm Thần dơ điện thoại cho trước mặt của bác cả, chỉ nhìn thấy trên đó là hợp đồng với Từ Thái.
Sau khi bác cả nhìn thấy, cho rằng Lâm Thần đang lừa ông ta, trong lòng không phục, nên ông ta lấy điện thoại ra gọi, gọi mấy lần đều không có ai trả lời, gọi đến lần thứ tư mới có người nhấc máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia biểu lộ có chút bực mình.
Sau khi gọi điện được, bác cả nói mình là ai, không ngờ sau khi biết bác cả là ai nhưng giọng điệu của đối phương không thay đổi gì, cứ vẫn lạnh lùng nói.
Bác cả nói với Từ Thái là ông ta đích thân gọi điện thoại cho Từ Thái không biết ông có biết hay không? Không ngờ, Từ Thái vừa nghe tên đã hiểu ngay lập tức, dùng giọng điệu khinh bỉ hơn nói chuyện với bác cả.
"Cái gì? Ý anh là sao? Từ Thái tôi gọi điện cho ai còn phải báo cáo với anh sao?"
"Không, không có, Từ tổng, anh coi, hợp đồng chúng ta đã thảo luận trước đó, anh xem khi nào thì ký."
Lâm Thần nhìn thấy cảnh này muốn bật cười, nhưng xung quanh nhiều người như thế sợ là không hay nên đành nhịn cười, một mình Từ Thái thôi mà đã biến bác cả thành ra bộ dạng như vậy rồi, nếu mà ông ta biết thân phận của mình, e rằng còn phải quỳ xuống.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng ông bác cứ như lửa đốt, lần này không hay rồi, lần này không những không cười nhạo được tên nhóc này, mà ngược lại còn phải dành được bản hợp đồng đó, hợp đồng này đã được thương lượng từ rất lâu, vốn dĩ là muốn dựa vào việc kí hết thành công hợp đồng này để thăng chức. Lần này như vậy thì xôi hỏng bỏng không, bác cả nhìn ánh mắt đắc ý của Lâm Thần, bây giờ chỉ muốn xé xác đối phương ra thành từng mảnh, có điều nếu cậu ta không mời được hiệu trưởng của trường quý tộc đến, thì không phải là cậu ta phải làm theo ý mình sao, đến lúc đó ông ta sẽ yêu cầu đối phương làm cho mình một trò hề.
Bác cả nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ.
"Leng keng."
Lâm Thần gọi cho Từ Thái còn chưa tới nửa tiếng trước, điện thoại của Lâm Thần liền gọi lại rồi, Lâm Thần khen ngợi rằng Từ Thái làm việc hiệu quả càng ngày càng cao.
Lâm Thần bắt máy, giọng Từ Thái vang lên từ đầu dây bên kia.
"Alo, cậu chủ, tôi đã tìm được hiệu trưởng đó cho cậu. Tôi đang ở trước cửa nhà họ Giang, giờ qua chỗ cậu sao?
Lâm Thần nói cho Từ Thái biết bọn họ ở phòng nào, Từ Thái dẫn hiệu trưởng đi vào, mấy vị khách nhìn thấy Từ Thái đến, tưởng rằng ông Giang mời Từ Thái tới, bọn họ đều cảm thấy lần này ông Giang muốn chơi lớn. Ngay cả Từ Thái của tập đoàn Hạo Long cũng mời được, xem ra lần này nhà họ Giang thực sự chơi lớn.
“Két”
Cùng với tiếng mở cửa gỗ, Lâm Thần nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.