Con Rể Là Thần Y

Chương 130:




Lâm Thần liếc nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra rằng tất cả họ đều nhìn mình với ánh mắt cười cợt, hơn thế nữa chính là chế giễu.
"Các vị thấy không, rác rưởi vẫn là rác rưởi, tôi còn tưởng rằng tên này lợi hại như nào chứ. Các vị, con cái nhà họ Giang chúng ta là danh giá nhất, sau này không nhà nào có thể nuôi dạy ra được những đứa trẻ như thế này. Các vị có nghe thấy không?"
Nhưng mọi người có mặt ở đây đều xem cảnh này giống như đang xem kịch vậy, Lâm Thần từ từ ngồi xổm xuống nhặt sạch hạt dưa, nhưng nếu như tưởng rằng như vậy là đã xong, thế thì lầm to rồi, Lâm Thần anh ấy chính là người đàn ông có thù phải báo thù, vả lại quân tử 10 năm trả thù vẫn chưa muộn
Lúc Lâm Thần cúi xuống, trên đầu ngón tay cầm một cái kim bạc, Lâm Thần thao tác nhanh chóng, còn nhanh hơn lúc trước dạy Từ Phong, kim bạc xuyên qua cơ thể, độc tố trên kim bạc có thể khiến miệng của người ta bị tê liệt trong một khoảng thời gian, và khoảng thời gian này vừa hay lại là thời gian tổ chức đại thọ của nhà họ Giang.
"Hừm, đừng có nói nữa, chị dâu của tôi."
Lâm Thần thầm nghĩ.
"Tuyệt vời."
Lúc đầu chị dâu cũng không có cảm giác gì, nhưng từ từ cảm thấy miệng mình tê lại, liền hoảng hốt, chỉ một lúc sau thì cảm thấy miệng như bị người khác lấy kim khâu lại vậy, không nói được gì.
“Sao vậy, có chuyện gì thế?
Bác cả ở bên thấy vậy cũng bắt đầu hoảng sợ, sau đó chỉ có thể sai người đưa chị dâu đi bệnh viện, ông ấy còn phải ở lại đây vì đại thọ của lão gia, dù sao thì nhà bọn họ ít nhất phải có một người ở lại tham dự. Bình thường lão gia rất xem trọng mình, thậm chí còn định cho mình làm người kế vị tiếp theo của nhà họ Giang. Cho nên bác cả chắc chắn là phải ở lại đây.
Thấy mọi người đã đến gần hết, Vương Mai và Tưởng Thiên cũng sắp xếp những người ở bên ngoài ổn cả rồi, cũng đều đã vào trong gần hết. Đây là lần đầu tiên Lâm Thần nhìn thấy nhiều người nhà họ Giang như vậy, trước đây chưa từng thấy cô bảy dì tám, bây giờ đều đã tụ họp đông đủ cả.
"Hôm nay là sinh nhật lần thứ 80 của lão gia, tôi làm lão đại, xin nâng ly trước. Nhờ có sinh nhật lần này cả nhà chúng ta mới được sum vầy. Một lần nữa tôi xin chúc cả nhà chúng ta làm ăn phát đạt, thuận buồm xuôi gió. Xin cạn ly trước. "
“Ây ya, đàn anh, đừng nói nhiều nữa, mau bắt đầu đi, tôi còn có mấy triệu đơn hàng kia kìa."
Lâm Thần hướng mắt về phía giọng nói vừa rồi. Người đàn ông vừa nói trên cổ đeo một sợi dây chuyền lớn bằng vàng và đeo một chiếc nhẫn vàng trên ngón tay cái, cúc áo sơ mi không được cài hết, cả người ông ta toát lên khí chất của một người phong lưu. Nghe Giang Ngưng nói thì anh nên kêu người này là bác hai, bác hai thấy bác cả lề mề, vốn tính vội vàng nên không chịu được, hơn nữa rất thích khoác loác, nếu không nghe Giang Ngưng kể thì Lâm Thần còn tưởng bác hai giàu có thật.
Giang Ngưng nói với Lâm Thần, mấy năm nay người nhà họ Giang đều quen cả rồi, dù sao cũng không gặp nhau thường xuyên, bác hai này tới giờ vẫn chưa lấy vợ, nguyên nhân là do tên này chỉ được miệng thôi, chứ chả làm được gì. Cơm ăn, áo mặc luôn là vấn đề, nếu không có gia đình họ Giang và người khác giúp, không chừng giờ này đã chết đói ngoài đường rồi.
Bác cả nghe thấy câu đó cũng giả bộ là không nghe thấy gì, sau khi nâng một ly lên liền ngồi xuống, nếu người khác không biết, còn tưởng rằng đây là một gia tộc hạnh phúc thật. Nhưng trong lòng mỗi người nghĩ gì thì chỉ có họ mới rõ. Cho dù đến yến tiệc, nhưng mỗi người đến đây trong lòng đều có mục đích riêng cả, đặc biệt là bác cả của Giang Ngưng.
"Giang Ngưng, cháu nói xem sao lúc đó cháu lại nhìn trúng tên Lâm Thần này vậy, tên tiểu tử này cái gì cũng không có, cháu nói xem cháu thích hắn ta ở điểm nào vậy?”
Vừa mới bắt đầu ăn, nhưng bác cả không chịu nổi nữa, liền mở miệng nói,
“Cháu…”
Giang Ngưng cũng không biết tại sao, lúc đó cô chỉ nghe theo sắp xếp của người nhà, nhưng theo thời gian, Giang Ngưng phát hiện Lâm Thần luôn mang lại cho cô những điều cô không nghĩ tới, mỗi lần gặp phải việc gì đều có thể chuyển nguy thành an. Thậm chí bây giờ cô ấy đã có chút say mê người đàn ông này rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của bác cả đã làm Giang Ngưng tụt hứng.
Chi bằng như thế này đi, Giang Ngưng, gần đây bác đã giúp cháu tìm một người bạn trai. Tiểu tử đó là con trai của hiệu trưởng trường tiểu học quý tộc của thành phố Giang Châu. Bác đã sắp xếp cho cháu cả rồi. Chỉ đợi cháu có thời gian đến ăn với người ta một bữa cơm nữa thôi. Còn về tên rác rưởi Lâm Thần này cháu nhanh chóng li hôn với cậu ta đi.”
Bác cả không chút ngần ngại, nói thẳng trước mặt Lâm Thần rằng muốn tìm một người bạn trai cho Giang Ngưng, cũng không quan tâm đến tình cảm của hai người họ, ông ta cũng chả quan tâm gì đến những sự thay đổi trên bàn ăn, cứ nói ý nghĩ của mình.
Lúc này Lâm Thần không nói gì, anh muốn xem tất cả những người bác này rốt cuộc có thể quá đáng đến mức nào, xem xem bác cả rốt cuộc có thể nói đến đâu.
"Vương Mai, cũng không phải vì làm anh nên tôi mới nói, cô xem lúc đó sao lại tìm cho Giang Ngưng một người đàn ông kiểu gì vậy, một chút bản lĩnh cũng chả có. Nếu lúc đó cô nghe tôi tìm cho nó một người đàn ông có quyền lực, thì có phải bây giờ người làm anh như tôi cũng được giúp ích không.”
Nếu là bình thường, Vương Mai chắc chắn sẽ làm theo. Nhưng trước đây Lâm Thần đã từng cứu mạng bà, hơn nữa người ta không phải là không có một chút điểm tốt nào cả, Vương Mai cũng có linh cảm rằng tiểu tử Lâm Thần không đơn giản như vậy, hiện tại anh cho Vương Mai cảm giác ngày càng thần, biết đâu sau này anh có thể tiến xa. Lúc này Vương Mai không phải là quá hiểu, tất cả chỉ là suy đoán thôi.
“ Này, Vương Mai, cô nghĩ cái gì vậy? ”
“À, không có gì.”
Tiếp theo chính là giờ thể hiện của bác cả, không thể không nói rằng ông bác cả này đến một chút cảm giác ngại cũng chả có, không ngừng nói về cậu con trai của hiệu trưởng trường tiểu học quý tộc ở Giang Châu, nói Giang Ngưng nhất định phải tới dùng bữa với người ta, bản thân đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Vương Mai nghe vậy không biết phải phản bác thế nào, thứ nhất, địa vị của ông ta ở đây quả thực cao hơn, thứ hai, ông bác này không chỉ có vị trí trong giới kinh doanh, mà còn nhúng tay vào cả xã hội đen, cho nên ở cái Giang gia này ông ta mới hống hách, cậy quyền cậy thế như vậy.
"Giang Ngưng, không phải bác cả nói gì cháu, nghe bác phân tích. Con trai bác sắp lên tiểu học rồi, cháu xem nếu cháu với tên công tử đó mà thành, không chỉ cháu được hưởng phúc mà bác cả cũng được hưởng lây. Bác cả cũng là vì tốt cho cháu mà thôi.”
Lâm Thần nghe vậy, ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn bác cả, thì ra ở đây nói lâu như vậy, không phải là vì tốt cho ông sao? Không phải là vì tốt cho ông thì là vì muốn con trai lên tiểu học, nên lấy vợ tôi làm thứ trao đổi sao? Huống hồ là bây giờ Lâm Thần tôi còn đang ngồi ở đây, lão gia vẫn ở đó. Lâm Thần buông đũa xuống, liếc mắt nhìn bác cả, anh phát hiện đối phương cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường, như muốn nói, cậu thì có thể làm gì được tôi chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.