Con Rể Là Thần Y

Chương 128:




“Khụ, khụ.”
Lâm Thần liên tục đưa chân khí vào, giọt mồ hôi trên trán của Lão Trương càng ngày đổ nhiều, ho khan liên tục, mấy người ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
"Phụt."
Lão Trương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mọi người vây quanh, lão Trương dơ tay ra hiệu không sao, sau đó sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Thần cười với anh ấy.
“Tuổi nhỏ nhưng đáng phục, tôi cảm thấy thân thể không còn gánh nặng như trước nữa. Trước đây cơ thể tôi thực sự rất khó chịu, nhưng đi bệnh viện thì bác sĩ nói không sao cả. Hôm nay cậu xem như ân nhân cứu mạng tôi, vì vậy tôi nói được làm được"
Lâm Thần nghe xong, đáp không dám nhận, nhưng những người khác thấy thế nhìn nhau, sau đó mặt dày nhờ Lâm Thần kiểm tra bệnh tình, đương nhiên Lâm Thần không dám từ chối, tiếp tục kiểm tra bệnh tình cho các lão tài phiệt khác.
Sau vài lần điều trị cho mấy người kia, bản thân Lâm Thần đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, sắc mặt tái nhợt, ngồi xuống thở hổn hển.
"Tiểu tử, cậu không sao chứ."
"Không sao, chỉ là tiêu hao quá nhiều năng lượng, nghỉ ngơi một lát là được."
Lâm Thần vừa đáp vừa ngồi một bên thở hổn hển.
Sau khi Lâm Thần nghỉ ngơi một lúc, anh tiếp tục khai thông kinh mạch cho mấy vị khác, sau khi xong hết, cả người Lâm Thần kiệt sức ngã quỵ xuống đất, mọi người thấy thế lập tức đỡ Lâm Thần dậy.
"Không sao đấy chứ."
Trưởng lão Trương lo lắng hỏi, nói thế nào đi nữa thì ông ta cũng là người đầu tiên được Lâm Thần chữa khỏi. Kể từ khi được Lâm Thần khai thông kinh mạch lão Trương như được tái sinh lại vậy, tinh thần sảng khoái. Trước đây cứ tẩm bổ thân thể, ăn bao nhiêu là đồ quý nhưng không hề có được cảm giác khỏe khoắn như bây giờ.
Mấy người thấy trời đang dần tối, cũng không còn sớm nữa, họ muốn mời Lâm Thần ở lại dùng bữa cơm, Lâm Thần không dễ từ chối, vậy là ở lại, tiện thể gặp mặt các vị trưởng bối của tỉnh phủ.
Bệnh viện Ngưng Thần:
Lúc này Giang Ngưng vẫn đang ở bệnh viện Ngưng Thần, những thứ mà Lâm Thần dặn dò, các các bác sĩ và y tá của bệnh viện Ngưng Thần đã xử lý rất nhanh chóng. Bởi vì hôm nay có quá nhiều việc, và Lâm Thần thì không có ở đây, nên Giang Ngưng bảo các bác sĩ và y tá này tan làm sớm đi, còn bản thân ở lại đây đợi Lâm Thần.
"Sao vẫn chưa thấy về vậy? Không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ?"
Giang Ngưng sốt ruột chờ đợi.
Thật ra Giang Ngưng muốn gọi điện thoại cho Lâm Thần, nhưng nghĩ là nhất định Lâm Thần đang bận giải quyết những chuyện khác không tiện nghe điện thoại, cho nên liền gửi tin nhắn cho Lâm Thần.
Giang Ngưng:
Sao vẫn chưa về vậy anh?
Chỗ của các tài phiệt:
“Tinh tinh."
Lâm Thần đang ăn cơm bỗng nhiên nhận được tin nhắn, mở ra xem là do Giang Ngưng gửi, Lâm Thần nhìn tin nhắn, khóe miệng bất giác nở một nụ cười. Đây hẳn là lần đầu tiên trong ba năm qua mới trực tiếp quan tâm mình thế đây mà, Lâm Thần nhắn lại rằng anh đang ăn cơm, sẽ về liền, sau đó tắt máy, sau đó anh mới phát hiện các trưởng lão xung quanh đang nhìn về phía mình.
"Sao vậy ạ? Có chuyện gì vậy các vị?"
"À mà, có lẽ tôi cũng không ở lại cùng các vị lâu được. Bên công ty có chút chuyện, tôi xin phép về trước. Cám ơn bữa tối của các vị, tôi rất thích, vậy chúng ta chia tay ở đây nhé."
"Được được, tiểu tử, tôi rất khâm phục cậu. Trương mỗ ta cúng già rồi, không giúp được gì nhiều cho tuổi trẻ các cậu nhiều, nhưng chỉ cần là ở cái tỉnh này, chỉ cần cậu gặp khó khăn, Trương mỗ ta sẽ cố gắng hết sức giúp cậu như việc cậu giúp ta chữa khỏi bệnh ngày hôm nay.
"Lão Trương, ông nói vậy là không đúng rồi, ông nói vậy chẳng khác nào chúng tôi vô ơn phụ nghĩa sao."
Ngay khi nói vậy, một số trưởng lão khác cúng lần lượt nói, chỉ cần là ở Kim Xuyên, chỉ cần họ vẫn còn ở đây, Lâm Thần có chuyện gì đều có thể tìm mấy người họ. Ngoài ra, trước khi Lâm Thần rời đi, bọn họ còn đưa cho Lâm Thần con dấu của bọn họ, có thể dùng con dấu này trực tiếp tìm bọn họ. Lâm Thần nhận con dấu, liên tục cảm ơn rồi rời đi.
Ngay sau khi Lâm Thần rời khỏi chỗ của các lão tài phiệt, anh lái xe với vận tốc lên tới 100 dặm trên giờ, tâm trạng của anh bây giờ thậm chí còn nhanh hơn so với tốc độ của chiếc xe bây giờ, anh chỉ muốn nhanh chóng về bệnh viện Ngưng Thần, nhanh chóng về gặp Giang Ngưng, những việc khác anh đều không nghĩ tới.
Lâm Thần lái xe rất nhanh, mới đó đã về tới bệnh viện Ngưng Thần, khi Giang Ngưng nhìn thấy Lâm Thần thì hai mắt đã đỏ hoe, thấy Lâm Thần trở về, Giang Ngưng lập tức ra đón, ôm lấy Lâm Thần. Lúc này, Lâm Thần có chút hụt hẫng.
“Việc đó…, anh…,anh có sao không."
Nói xong, Lâm Thần chỉ muốn ngoáy ngoáy lỗ tai, người ta đợi em lâu như vậy, em thấy người ta câu đầu tiên chỉ là anh có sao không thôi hả, nhưng mà nghĩ lại, tình cảm giữa Lâm Thần và Giang Ngưng gần đây đang dần dần thăng hoa, ba năm trước tuy Giang Ngưng không quá coi thường anh, nhưng so với những người khác, cô ấy đối anh cũng rất lạnh nhạt, cho nên nghĩ lại thì Lâm Thần cảm thấy rằng không có gì là không đúng cả.
Thấy vậy, Giang Ngưng vội buông Lâm Thần ra, nhận ra rằng mình đã mất bình tĩnh.
Lâm Thần nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Giang Ngưng lúc này, trong lòng cảm thấy có chút đáng yêu, nhưng Lâm Thần cũng không có trêu chọc Giang Ngưng, anh cảm thấy quan hệ hiện tại của hai người cực kì tốt rồi, nếu phát triển quá nhanh sẽ phản tác dụng.
"Những người khác đâu, sao một mình em lại ở đây?"
"À, em bảo họ về trước rồi, bởi vì anh cũng không có ở đây, mà những việc anh giao họ cũng đã hoàn rất nhanh. Em thấy hôm nay nhiều việc như thế, ngày hôm nay coi như cho họ về nghỉ ngơi sớm đi. Còn anh thì sao, nói gì đi chứ?"
Còn phải nói sao, anh đã ra tay thì thất bại làm sao được.
Lâm Thần đắc ý nói với Giang Ngưng, nhìn Giang Ngưng, sự mệt mỏi trước đó của anh tiêu tan ngay lập tức, bao nhiêu mệt mỏi do vừa điều trị cho các trưởng lão cũng đã biến mất. Có lẽ đây là sức mạnh của tình yêu, Lâm Thần thầm nghĩ.
"Được rồi, không còn sớm sủa gì nữa, em về nghỉ ngơi trước đi, anh đi xem còn có việc gì khác không, kiểm tra lại một chút."
Sau khi đồng ý, Giang Ngưng định rời đi, nhưng cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại dừng lại, nói với Lâm Thần.
"Ngày mai chúng ta có thể phải trở vê Sùng Châu một chuyến."
“Có chuyện gì sao?
Lâm Thần không rõ chuyện gì liền hỏi.
"Chuyện là, bố em sắp tới đại thọ 80 tuổi. Mẹ em hy vọng chúng mình có thể trở về một chuyến."
“Ồ”
Lâm Thần đồng ý, sau đó tiếp tục làm việc, bây giờ anh thấy nhà họ Giang ít nhất cũng không còn kênh kiệu hống hách như trước kia nữa. Cho nên, khi Giang Ngưng nói với chính mình như thế, bản thân cảm thấy rất bình thường.
"Việc này, nếu anh cảm thấy không thoải mái, thì có thể không đi cũng được."
"Hả? Ngại gì chứ, Lâm Thần anh lại không thể về nhà của mình sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.