Con Rể Là Thần Y

Chương 126:




"Đừng hoang mang, chỉ cần có Lâm Thần tôi ở đây, bệnh viện Ngưng Thần sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Giang Ngưng nhìn người đàn ông có tấm lưng không quá rộng này, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mặt dường như có thể ngăn cản tất cả thương tổn cho mình, dù trời có sập xuống, Giang Ngưng cũng cảm giác được người đàn ông trước mặt cũng có thể vì cô mà gánh vác.
"Cổ phiếu của chúng ta đã giảm bao nhiêu rồi? "
"Ba phần rồi."
Giang Ngưng đứng bên cạnh vội trả lời.
"Ba phần sao?"
Có vẻ như lần này mấy lão tài phiệt đó chỉ muốn cảnh cáo mình một tí, nhưng không có cương quyết lắm, đã vậy thì, bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào thì đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó, tôi sẽ gặp bọn họ.
Lâm Thần lập tức gọi điện cho Đỗ Như Long, sau khi nghe điện thoại Đỗ Như Long liền vội vã chạy tới. Đối với ông ấy mà nói, chuyện của Lâm Thần cũng là việc là việc của ông ấy, việc của Lâm Thần còn quan trọng hơn việc của chính mình.
"Sao vậy, Lâm Thần."
"Những lão tài phiệt đó thực sự rất khó đối phó. Anh xem liệu bạn có thể ra mặt dàn xếp giúp tôi không."
"Lịch sử của những lão già này lâu hơn nhiều so với Đỗ gia chúng tôi. Mặc dù tôi cũng đi lên nhờ y học, nhưng tôi thực sự không là gì so với họ cả."
Đỗ Như Long có hơi khó xử nói.
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết."
Lâm Thần thầm thở dài một tiếng, anh không nghi ngờ Đỗ Như Long có khả năng nhưng lại không muốn giúp, có lẽ chỉ vì đối thủ lần này quá mạnh, chỉ là không muốn gây nhiều phiền phức như vậy.
"Lâm Thần, anh có cần em thông báo cho gia tộc biết không?"
Lâm Thần nghe xong xua xua tay ra hiệu không cần, bây giờ nói cho Giang gia biết thì họ có thể làm được gì chứ, cho dù bây giờ có là thị trưởng của thành phố Sùng Châu đi nữa thì sao chứ, ở đây là tỉnh phủ, gia tộc ở đây căn bản không cùng cấp bậc với gia tộc ở Sùng Châu. Bây giờ nếu thông báo cho nhà họ Giang, không chừng lại tăng phần chế giễu, khác nào nói ở Sùng Châu phát triển không tốt, phải lên phủ tỉnh để phát triển. Lâm Thần đã nghe nhiều về những lời tương tự rồi, vì vậy thông báo cho Giang gia bây giờ thì ngoài đổ thêm dầu vào lửa ra thì chả có ích gì cả.
Lâm Thần chống cằm, sau đó nói với mấy người xung quanh.
"Tiểu Lưu, cậu đi xem chúng ta còn có bao nhiêu viên Sơ Kinh đan, lập tức ngừng bán."
"Tiểu Vương, lập tức ngừng cổ phiếu của bệnh viện Ngưng Thần lại."
"Đỗ Như Long, anh có thể giúp tôi liên hệ với những lão tài phiệt đó được không?"
Đỗ Như Long gật đầu, ý chỉ rằng việc này thì ông ta có thể làm được.
"Được, đừng lề mề nữa, mau hành động đi."
Lâm Thần theo Đỗ Như Long đi đến chỗ của những lão tài phiệt, trên đường đi Lâm Thần cũng đang suy nghĩ tìm cách khơi dậy hứng thú của các lão già đó, nhưng nghĩ cả quãng đường cũng không ra, đành tới nơi rồi tùy cơ ứng biến.
Xe đi rất nhanh, chốc lát mà đã dừng lại bên ngoài một Tứ Hợp Viện lớn, người hầu thấy có người tới vội vàng chạy vào báo.
"Trần tổng, Trần tổng, có người đang đến bên ngoài."
Mấy người trong phòng đều cười khi nghe vậy, họ không ngờ ngôi sao đang lên này lại làm mọi việc nhanh như vậy, còn chưa kịp chơi xong đã tới rồi.
Sau khi Đỗ Như Long dẫn Lâm Thần tới nơi thì cũng rời đi trước, dù sao anh ta cũng không muốn dính líu gì với những gia tộc này, không giống như Lâm Thần, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an. Một khi chọc vào những gia tộc này thì còn khó chịu hơn cả hơn chết, nên Lâm Thần không bất ngờ gì khi Đỗ Như Long rời đi trước.
"Lần này, để tôi tự gặp họ"
Lâm Thần đợi một lúc ngoài cổng, có vài người trong sân đi ra, người đứng đầu là Trần tổng, người được gọi là Hồng Mao, và tất cả những gia tộc đi bên cạnh đều có thể làm rung chuyển chính quyền tỉnh, mặc dù họ thường ngày thường cãi nhau, nhưng thế lực của bọn họ thì bất kỳ gia tộc nào cũng đều không dám đánh giá thấp, thậm chí nói ra còn làm cho người ta run sợ, bất kì ai trong họ cũng đều có thể tiêu diệt một gia tộc trung lưu, cho nên Dỗ Như Long nói là tránh mặt trước cũng có lý. đầu tiên, và tất cả những gì ông ấy có thể làm bây giờ là về nhà cầu nguyện cho Lâm Thần.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thần, mấy người đó không hề lộ ra vẻ kiêu ngạo độc đoán, ngược lại rất lịch sự, chỉ mời Lâm Thần vào ngồi xuống, Lâm Thần thấy cảnh này, đương nhiên là biết đối phương đang tiên lễ hậu binh (Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực), đương nhiên anh không không từ chối, từ từ bước vào.
Sau khi bước vào, mấy người đưa cho Lâm Thần một bộ trà đạo, lấy trà thay vũ khí, mặc dù Lâm Thần chưa nghiên cứu sâu về thứ này, nhưng nhờ gia tộc muốn anh ấy phát triển toàn diện cho nên từ nhỏ đã đặc biệt mời một bậc thầy trà đạo về dạy cho Lâm Thần, cho nên những dụng cụ trà đạo đơn giản này anh ấy vẫn có thể biết được.
Hồng Mao đưa cho Lâm Thần bộ trà cụ này cho thấy anh ấy muốn Lâm Thần thấy khó mà rút lui, Lâm Thần thấy vậy thuận tay cầm cốc lật lên, cho thấy bản thân sẽ không bao giờ nhượng bộ.
“Ô, còn biết cả trà đạo, thật thú vị."
Nhìn thấy Lâm Thần ra tay, Hồng Mao đột nhiên có hứng thú với Lâm Thần, không ngờ Lâm Thần lại biết cả trà đạo, đột nhiên có hứng thú chơi cùng Lâm Thần.
"Tiểu tử, cậu đúng là không đơn giản."
"Dạ không dám."
Lâm Thần nhìn Hồng Mao, đột nhiên anh dường như đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng anh vẫn nói nói rất khiêm tốn, đúng mực.
"Được, nếu đã như vậy tôi sẽ chơi cùng cậu."
Hồng Mao bày ra một bàn trà, sau đó đắc ý nhìn Lâm Thần, trong ánh mắt đầy sự cười cợt. Lâm Thần thấy thế không nói gì, sau đó hai tay không ngừng chuyển động. Bàn trà dường như đang sống vậy, Lâm Thần thấy mặc dù bàn trà này có hơi phức tạp một chút, nhưng lại là một con hổ giấy, chỉ cần bên trong tan rã thì mọi thứ khác cũng sẽ tan rã. Tuy nhiên, Lâm Thần đã không làm thế, anh không những không phá mất bàn trà của Hồng Mao mà còn dễ dàng bày ra cho Hồng Mao một bàn trà nữa.
Một người đàn ông trung niên gầy gò ở bên cạnh không thể chịu đựng được nữa, người đàn ông này ngón tay cái đeo nhẫn ngọc bích, trên tay cầm hai quả óc chó, giữa cổ đeo một chuỗi hạt phật thủ. Người đàn ông này họ Lý, cũng là một trong những tài phiệt, thời còn trẻ lòng dạ độc ác nhưng bây giờ về già luôn tin vào Phật, hy vọng thoát khỏi tội lỗi thời trẻ của mình, nhưng Lý tổng này nhìn hai người họ cứ lề rề ở đó, với bản tình nóng nảy thì ông ta không chịu nổi nữa. Lúc đầu mấy người này gọi Lâm Thần đến đây là muốn cậu ta thấy khó mà rút lui nhưng bây giờ hai người bọn họ lại cứ cử đó chơi trà đạo.
Hơn nữa, bản thân ông ta cũng không biết gì về trà đạo, đừng có thấy bộ quần áo của ông ta mặc bình thường, cuộc sống hiện tại của ông ấy không thua kém, không khác gì với mấy người trẻ tuổi bây giờ, cả ngày hay là khi rảnh rỗi thì đi nhảy disco, thời gian ở quán bar còn nhiều hơn ở nhà. Vả lại tính hay vội vàng, làm việc gì cũng hấp tấp, bộp chộp
"Ây ya, anh Lý, anh vội cái gì chứ? Ngồi uống ly trà không được sao? Cả ngày làm cái gì cũng hấp ta hấp tấp, đều già cả rồi. Giữ gìn sức khỏe không tốt hơn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.