Con Rể Là Thần Y

Chương 113:




Trần Đức Trung nghe xong lời này, nhướng mi, liếc mắt nhìn Lâm Thần trước mặt, sau đó chậm rãi trầm xuống.
"Ông nội, đây là Lâm Thần, hậu duệ của nhà họ Lâm mà con đã nói với ông."
Trần Thanh Tú đúng một bên nói.
"Ta biết, thiếu niên nhà họ Trần, nếu không có nó, ta đã không tới nơi núi non trùng điệp này."
Ngay khi những lời này nói ra, các bác sĩ trong hội trường này, bao gồm cả trưởng khoa, đều sửng sốt, Kim Xuyên tuy không phát triển như ở Kinh đô nhưng cũng không phải là một nơi hẻo lánh.
"Khụ, Ông Trần, chúng ta tranh thủ thời gian tiến hành khám bệnh đi."
Nhìn thấy Trần Đức Trung hung hăng như vậy, Lâm Thần cảm thấy không cần phải lôi thôi với đối phương. Vì vậy, anh ta phá vỡ chủ đề và nói rằng anh ta sẽ điều trị Trần Đức Trung.
Lâm Thần duỗi tay ra, đặt ngón trỏ và ngón giữa lên mạch Trần Đức Trung, cảm nhận được mạch của Trần Đức Trung đang đập.
“Mạch không ổn định, thiếu máu, rối loạn chức năng trong cơ thể, biểu hiện điển hình của bệnh viêm đường tiết niệu”.
"Không có gì khác biệt."
Lâm Thần tự hỏi, có lẽ nào là ông chủ nhà họ Trần đã đi đến tận tỉnh Kim Xuyên chỉ để mua vui cho mình hay sao? Nhưng lúc này anh cũng không đưa ra kết luận, bên kia đã đưa ra con số một trăm triệu rồi, tiền không quan trọng nhưng hiện tại anh đang trong thời kỳ thịnh của kế hoạch, nếu mắc sai lầm. Vậy nên nếu đưa ra phán đoán sai, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đối với bản thân, quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của nhà họ Lâm, sợ rằng tổ tiên nhà họ Lâm sau khi nghe chuyện sẽ nổi cơn thịnh nộ. Như đã nói, sơ suất sẽ trở thành mối hận đời đời, danh tiếng của nhà họ Lâm không thể bị ảnh hưởng bởi sai lầm nhỏ này của Lâm Thần, vậy thì, nếu cứ như vậy, Lâm Thần sẽ trở thành kẻ tội đồ.
"Lâm Thần, tôi đang hỏi anh có chữa được hay không. Đã nửa ngày trời rồi. Ông nội của tôi ơi rốt cuộc là có chuyện gì, anh cứ nói cho tôi biết."
"Suỵt"
Lâm Thần đặt ngón trỏ lên miệng và ra hiệu cho người bên kia đừng nói.
Bộ não của Lâm Thần lúc này đang hoạt động điên cuồng, vì sợ rằng anh có thể đã bỏ lỡ một việc không quan trọng mà làm ảnh hưởng đến lúc chữa bệnh. Y học cổ truyền Trung Quốc chú ý đến việc vọng, văn, vấn, thiết. Lâm Thần nhìn nước da của Trần Đức Trung trong khi bắt mạch. Một Triệu chứng của bệnh viêm đường tiết niệu là nước da hơi vàng, mặt sưng lên, mặt Trần Đức Trung tím tái, trên mặt không có dấu hiệu sưng tấy, điều này khiến Lâm Thần có chút bối rối.
Hai ngón tay của Lâm Thần chậm rãi rời khỏi mạch đập của Trần Đức Trung, sau đó đi đi lại lại trong phòng, nhưng hành động này khiến một số chuyên gia trong phòng háo hức cho rằng Lâm Thần đã đi rồi, khi họ còn tưởng rằng có thể trổ tài.
"Ồn ào cái gì, ngay cả một người ngoài ngành như tôi cũng biết rằng Trung Y cần phải từ từ, vậy mà các bác sĩ chuyên nghiệp không hiểu điều này sao?"
Người nói điều này không ai khác chính là Trần Thanh Tú, cháu gái của Trần Đức Trung, nhưng lời vừa nói ra, một số người có mặt đã khó chịu, cũng có người phản bác lại.
"Nghĩ muốn nghĩ cái gì, rõ ràng là Lâm Thần làm không được, cậu ta chỉ là muốn giả làm thầy ở đây, nghĩ rằng mình có bệnh viện Ngưng Thần là làm ra vẻ như giỏi giang lắm, tốt hơn là hãy để bác sĩ giỏi thực sự của chúng ta Kim Thiện Vi xem thử. "
Vừa nói xong, ánh mắt của bác sĩ trong đại sảnh đều tập trung vào Kim Thiên Vi, điều này khiến Kim Thiện Vi cảm thấy như có ngàn con kiến
đang ăn trái tim mình, thật khó chịu.
"Cái gì thầy, ở đây, tôi chỉ nhận Lâm Thần là thầy, cũng người gọi là thầy đó, chỉ đáng nâng giày cho Lâm Thần thôi."
Trần Thanh Tú dội cho một gáo nước lạnh, cả khán đài im lặng trong giây lát, tuy nhiên, lần này mặc dù không ai nói nhưng nhiều bác sĩ vẫn lẩm bẩm trong lòng, tự hỏi Lâm Thần có thể làm gì để khiến ông chủ nhà họ Trần tin tưởng mình đến vậy, người họ Trần còn nói những người khác chỉ xứng nâng giày cho Lâm Thần.
Lúc này Lâm Thần tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng dần dần lo lắng, bệnh này hình như là nhiễm trùng đường tiết niệu, nhưng bao ở bên ngoài là bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, thật ra bên trong là một loại virus chết chóc.
"Rốt cuộc là gì chứ?"
Bối cảnh lúc này thật căng thẳng, nếu anh thành công thì vị trí của Lâm Thần ở Kim Xuyên sẽ tăng thêm một bậc, nếu thất bại, có lẽ anh sẽ trở lại thân phận con rể vô dụng như trước, nhưng đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất., quan trọng nhất là hắn sợ chuyện này ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, cho nên lần này nhất định phải dốc toàn lực.
Lâm Thần lại ngồi xổm trước mặt Trần Đức Trung, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Hai ngón tay lại đặt lên mạch của Trần Đức Trung.
Dùng Khí làm kim chỉ nam để tìm nguồn gốc của bệnh tật, chân khí hóa hình thì có thể tìm ra nguồn gốc của bệnh tật.
Lâm Thần từ từ tiêm Chân Khi vào cơ thể Trần Đức Trung, và khi Chân Khí vào cơ thể Trần Đức Trung, anh ấy đã gặp phải sự ngăn cản mạnh mẽ. Chắc chắn luồng khí cản này chính là căn nguyên gây ra căn bệnh của Trần Đức Trung, có lẽ nếu loại trừ được lực cản không biết tên này ra khỏi cơ thể của Trần Đức Trung, thì bệnh tình của ông ta chắc sẽ khỏi được 9 phần.
Vừa tiến vào trong cơ thể Trần Đức Trung, Lâm Thần đã cảm thấy luồng khí này rất hống hách, nhưng anh ta không dám đối đầu với luồng khí bá đạo này một cách mù quáng, chủ yếu là vì anh ta sợ thân thể của Trần Đức Trung không thể chịu được sự va chạm của hai luồng chân khí này.
Lâm Thần điều khiển Chân Khí đi lại cẩn thận giữa các tĩnh mạch khác nhau của Trần Đức Trung. Nếu không xem thì sẽ không biết, nhưng nếu xem rồi thì chắc chắn sẽ bị dọa cho một phen. Cơ thể Trần Đức Trọng bị thiếu âm, thiếu dương. E rằng anh ấy biết tất cả những điều này, nhưng những người khác chắc có lẽ chưa từng phát hiện đến, Lâm Thần thở dài, cuộc sống của người giàu thật tốt.
Lâm Thần cảm thấy Chân Khí trong cơ thể Trần Đức Trung đang hoành hành, dừng như chúng đã cảm thấy được nguy hiểm, liên tục tác động vào các mạch máu khác nhau của Trần Đức Trong, nếu cứ tiếp tục như vậy, Trần Đức Trong sẽ không chết vì bệnh, mà sẽ bị những loại virus này gϊếŧ chết trước. Lâm Thần cứ như vậy thì không được, anh không thể cứ bị động mãi được.
"Ông Trần, tiếp sau đây ông chỉ cần ngồi im là được."
"Ừm Ừm."
Sau khi Lâm Thần nói xong, anh biến hình chân khí thành hình dạng và quấn lấy luồng chân khí cuồng bạo, sau đó chân khí bùng nổ, khí tức cuồng bạo tan biến.
"Hừ, thật là không dạy cho anh một bài học, thì anh sẽ không biết tốt xấu gì."
"Khụ Khụ......"
Sau trận chiến vừa rồi, Trần Đức Trung cảm thấy cơ thể như bị rỗng ruột, chỉ có thể ho khan không ngừng.
"Lâm Thần, nếu như ông nội của tôi có chuyện gì, thì anh chết chắc."
Lúc này Lâm Thần mồ hôi nhễ nhại, hoàn toàn không biết Trần Thanh Tú đang nói cái gì, anh điều khiển Chân Khí đi nhanh trong cơ thể, khéo léo tránh né những công kích cuồng bạo. Việc mà anh ta phải làm bây giờ đó chính là tìm ra căn nguyên của luồng chân khí đó, rồi hủy diệt nó, chỉ cần có thể phá hủy nguồn gốc, thì những chân khí dường như mạnh mẽ này đều giống như con hổ giấy, đến lúc đó thân thể của Trần Đức Trung chỉ cần điều dưỡng đúng cách là được.
"Hừm, cuối cùng ta cũng tìm ra ngươi rồi."
Đột nhiên, ngay khi Lâm Thần đang tránh những luồng chân khí khác ở khắp mọi nơi, anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng dưới màng tế bào của virus, có một lớp gì đó như có như không. Thứ này rất khó nhìn thấy và rất dễ bị bỏ qua, và lúc đó, Lâm Thần đã vô cùng hạnh phúc như thể anh đã khám phá ra một thế giới mới.
"Đi chết đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.