Con Rể Là Thần Y

Chương 112:




"Xin hỏi ngài đến nhà họ Đỗ chúng tôi có chuyện gì không?"
"Nếu ông Đỗ đã thẳng thắn như vậy, thì tôi sẽ trực tiếp nói chuyện này. Chuyện về Sơ Kinh Đan những ngày gần đây không biết ông Đỗ đã biết chưa?"
Sau khi Lâm Thần nói xong, mặc kệ Đỗ Như Long có đồng ý hay không, anh vênh váo ngồi xuống ghế sô pha, rồi thờ ơ nhìn Đỗ Như Long.
“Mong ngài hãy nói cho tôi biết.” Đỗ Như Long không hiểu chuyện gì nói.
Lâm Thần nghe Đỗ Như Long ở đây giả ngu chỉ muốn đấm ông ta một cái, nhưng anh đang ở địa bàn của nhà người ta, anh đành phải nhịn.
"Ông chủ Đỗ không biết về hành vi giả mạo gần đây của Sơ Kinh Đan sao? Không giấu gì ông chủ Đỗ, tôi là ông chủ của Công ty sản xuất Sơ Kinh Đan, Lâm Thần của Tập đoàn Ngưng Thần."
Trái tim Đỗ Như Long run lên một chút sau khi nghe lời này, tại sao chuyện của Sơ Kinh Đan lại lan nhanh như vậy? Tập đoàn Ngưng Thần đã tìm đến nhanh như vậy sao. Nhưng mà, Đỗ Như Long là một lão già khôn khéo lăn lộn ở chốn giang hồ bao nhiêu năm, ông ta cũng sớm bình tĩnh lại, nghĩ cách cho qua chuyện này.
"Haha, hóa ra là ông chủ Lâm. Tôi đã nghe danh ông chủ Lâm từ lâu. Tôi muốn đến thăm ông chủ Lâm từ lâu. Tuy nhiên, vì việc của công ty, hôm nay ông chủ Lâm đến đây trước, tôi thật là tiếp đãi không được chu đáo rồi. "
"Chờ một tí nữa ông chủ Lâm đừng đi. Đến nhà trong của tôi uống vài ly, để tôi đây được thỉnh giáo sự nhạy bén trong kinh doanh của ông chủ Lâm, thế nào?"
Cách tấn công và phòng thủ này thật sự khiến Lâm Thần đau đầu, không ngờ Đỗ Như Long, lão già lại xảo quyệt như vậy, còn không ngừng tán gẫu, nếu đổi thành người khác, e rằng người đó đã rời đi từ lâu, nhưng thật tiếc khi ông ấy gặp phải Lâm Thần, một người đàn ông đã phải chịu đựng mắng nhiếc suốt ba năm, một người đàn ông chỉ cần muốn thì phải làm cho đến nơi đến chốn.
Lúc này Lâm Thần vẫn đối diện với Đỗ Như Long bằng mặt vẻ mặt tử tế, vẻ mặt không chút dao động, điều này khiến Đỗ Như Long có chút kinh ngạc, bởi vì hắn đã từng làm rất nhiều chuyện tương tự như thế này, lần nào cũng như lần đó, cho dù đối phương có bao nhiêu oán hận thì cũng bị bức bởi thế lực hùng mạnh của nhà họ Đỗ, chỉ đành phải bó tay, chịu thua thiệt. Vì vậy, biểu hiện lần này của Lâm Thần là điều mà ông không ngờ tới.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Thần nhận được tin nhắn từ Kim Thiên Vi, nói rằng ông chủ nhà họ Trần sắp tới Kim Xuyên, kêu Lâm Thần nhanh chóng quay lại. Lâm Thần nhìn tin nhắn, sau đó liếc nhìn Đỗ Như Long một cái, phát hiện đối phương đang nhìn mình một cách đùa cợt. Cái bộ dạng đó, chẳng khác nào kẻ săn vé trúng thưởng. Lần này chỉ sợ ông ta lại tưởng rằng ông đã khiến cho đối phương câm như hến, nhưng Lâm Thần là loại người không muốn buông xuôi, anh ta trước nay đã làm việc gì thì đều phải làm cho tới, không ngừng nghỉ, nếu như Đỗ Như Long nghĩ Lâm Thần dễ nuốt, vậy thì ông ta đã sai, sai hoàn toàn.
Sau khi Lâm Thần đọc tin nhắn của Kim Thiên Vi, anh ấy từ từ đứng dậy và đối mặt với Đỗ Như Long, "Ông chủ Đỗ, thật không may. Tôi có việc gấp cần phải giải quyết. Tôi sẽ ghi nhớ lời mời của ông chủ Đỗ. Ngày khác tôi sẽ ghé thăm ông vậy. "
Sau đó, Lâm Thần xoay người rời đi, Đỗ Như Long cũng đi theo, ông ta nói rằng ông ta muốn tiễn Lâm Thần đi, khi Lâm Thần vừa rời khỏi nhà Đỗ, vẻ mặt gian xảo của Đỗ Như Long rốt cuộc chịu không nổi, nói với tấm lưng của Lâm Thần từ phía sau, khóe miệng nhếch lên: "Cậu nhóc, cậu vẫn còn quá non rồi, muốn đấu với Đỗ Như Long tôi, cậu còn kém lắm."
"Cha, lần này cha thực sự đã làm cho tên tiểu tử ấy chết lặng. Con thấy có vẻ như anh ta đã tức chết rồi."
Đỗ Thiếu Khanh không biết từ khi nào anh ta đã tiến đến bên cạnh Đỗ Như Long, mỉm cười.
"Cút đi, nếu không phải thằng nhãi con nhà anh, Lâm Thần có thể tìm tới cửa sao?"
"Tuy nhiên, điều này cũng nhắc nhở ta, Lâm Thần làm sao có thể phát triển nhanh như vậy? Nghe nói trước đây không phải hắn ta là một thằng con rể vô dụng sao?"
"Bây giờ con đi giúp cha tìm ra nguồn gốc của Lâm Thần, nó đã đụng đến nhà họ Đỗ chúng ta rồi."
Bệnh viện Kim Xuyên
Kim Thiện Vi nhìn Lâm Thần xuống xe và vội vàng chạy tới. “Ai chà, thầy, cuối cùng ngài cũng đến rồi. Ông chủ nhà họ Trần đã chờ ở đây một hồi lâu rồi."
"Tại sao lại ở đây? Tại sao không đến tập đoàn Ngưng Thần?"
Sau khi nói xong, Lâm Thần liếc nhìn Kim Kiệt, Kim Kiệt thấy Lâm Thần đang nhìn mình và nhanh chóng tránh ánh mắt của anh ta.
"Chào."
Lâm Thần cũng rất bất lực về điều này, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Lâm Thần anh có y thuật tốt, tuy danh tiếng của anh chưa được lan rộng nhưng anh vẫn có một người đồ đệ nổi tiếng. Nếu như anh ta sử dụng tập đoàn Ngưng Thần của anh ta ở đây.Thì lần này ông chủ nhà họ Trần đến Kim Xuyên có thể nói là không có lợi cho các bệnh viện lớn ở tỉnh Kim Xuyên. Mặc dù thực lực hiện tại của Lâm Thần không sợ bất kỳ thế lực nào ở tỉnh Kim Xuyên, nhưng anh ta vẫn không muốn làm loạn quá nhiều chuyện trước khi phát huy hết khả năng, tuy rằng những thứ này không nghiêm trọng, nhưng tích tiểu thành đại. Sự chậm trễ đối với sự nghiệp của anh sẽ nghiêm trọng hơn.
Trước khi Lâm Thần đến, một nhóm người đã tụ tập ở cổng bệnh viện Kim Xuyên, họ đều là những chuyên gia ở các bệnh viện lớn ở tỉnh Kim Xuyên và giám đốc của các bệnh viện lớn, nhưng người bên kia thậm chí không thèm nhìn những người này. Những chuyên gia này ngày thường đều ngồi ở trên cao bây giờ đều đã bị đã kích. Ngày thường, ở Kim Xuyên bọn họ cũng được coi trọng, nhưng giờ phút này, đối phương còn không thèm nhìn tới họ, huống chi là ra mặt trị bệnh cho đối phương, người ta chỉ mặt điểm tên chỉ cần Lâm Thần, vậy thì cũng đã hết cách.
Các chuyên gia này nhìn Lâm Thần đến và nhanh chóng nhường chỗ. Lâm Thần đã rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều trưởng khoa bệnh viện tập trung xung quanh lối vào của bệnh viện này, bởi vì một số người trong số họ không xuất hiện thường xuyên. Nhưng hôm nay lần đầu tiên nhiều người đến như vậy. mọi người tụ tập đông đủ, muốn ít ra cũng phải ra mặt trước mặt đại gia tộc.
Sau khi Lâm Thần đi vào, anh ấy phát hiện tất cả đều là người nhà họ Trần, không ai dám đi tiếp trước khi Lâm Thần đến, ngay cả trưởng khoa của bệnh viện Kim Xuyên lúc này cũng đang đứng sang một bên.Chỉ thấy hai hàng người đứng ở bên cạnh, hai hàng người này chắc hẳn cũng là vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ nhà họ Trần, đều ở tư thế khoanh tay đứng thẳng, kính râm màu đen và bộ quần áo lao động màu đen trên người càng thêm uy vũ. Cũng chứng tỏ sức mạnh của gia tộc họ Trần. Ở phía trước, người đứng ở bên cạnh là người đêm hôm đó hẹn Lâm Thần, Trần Thanh Tú, và ông già đang ngồi thẳng lưng là nhân vật chính của ngày hôm này Trần Đức Trung, người đứng đầu nhà họ Trần, ông ấy trông có vẻ nghiêm nghị, mặc dù ông ấy đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể cảm thấy được khí thế của ông ta làm cho người đối diện bị áp lực. Cảm giác như ông ta có thể nhìn thấu được tất cả, ông lão họ Trần lúc này đang chống lên một cây gậy khắc hình rồng, nhìn chằm chằm Lâm Thần đang đi tới.
Mà Lâm Thần cũng trực tiếp nhìn về phía ông chủ nhà họ Trần này, ánh mắt tràn đầy khí thế, không có một chút cảm giác sợ hãi.
Lâm Thần chậm rãi đi đến trước mặt Trần Đức Trung.
"Lão gia ngài đang lo lắng a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.