Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1800:




Chương 1800

Cho nên nhất định phải giải quyết chuyện này, nhất định phải giải quyết từ căn bản, chẳng những phải giải quyết chuyện phiền phức ngày hôm nay, mà còn phải ngăn cản chuyện như thế này sẽ lại xảy ra trong tương lai nữa.

“Ông cụ Nguyễn, sau chuyện nhà họ Cố lần trước, chắc ông cũng đã biết tôi là kiểu người như thế nào rồi đúng không? Ông thấy nếu tiếp tục làm ầm lên thì sẽ có kết quả gì?” Nếu đã không cần nể nang mặt mũi gì, Tô Khiết cũng nói thẳng.

Ông cụ Nguyễn thay đổi sắc mặt, Tô Khiết là người như thế nào? Về chuyện này, cho dù ông cụ Nguyễn không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Tô Khiết chắc chắn không hề ngu ngốc như trong lời đồn.

Tô Khiết không những không ngu, mà lại còn rất khôn khéo, không, Tô Khiết chẳng những khôn khéo mà còn lắm mưu nhiều kế, cẩn thận từng bước.

Khi ở nhà họ Cố, cô giả vờ lù khù vác lu chạy, cực kỳ nhẹ nhàng mà sỉ nhục Cố Chính Tân, còn có thể an toàn quay về dưới cơn tức giận của ông cụ Cố.

Sau đó, cô lại tỉnh bơ mà lấy được toàn bộ cổ phần của Nguyễn thị trong tay ông giúp Nguyễn Hạo Thần, lúc đó ông cũng thấy Nguyễn Hạo Thần vội vàng chạy khắp nơi vì mấy sản nghiệp đó.

Nhưng mà xong xuôi hết rồi ngẫm lại, mấy thứ này rõ ràng là cái bẫy mà Tô Khiết gài ông, mà lúc đó ông lại không hề nghi ngờ nhảy xuống bẫy của Tô Khiết.

Người phụ nữ này không đơn giản, ông đã biết người phụ nữ này không đơn giản từ lâu, thật ra ông vốn còn nghĩ miễn cưỡng chấp nhận cô, một người phụ nữ thông minh thế này vẫn có thể giúp đỡ Hạo Thần, nhưng mà cô lại vô sinh, chỉ một điểm này thôi là nhà họ Nguyễn đã không thể chịu đựng được rồi.

Huống chi bây giờ lại có cô cả nhà họ Đường, ông lại càng không thể chấp nhận Tô Khiết được.

Bàn về trí tuệ, năng lực, cô cả nhà họ Đường chắc chắn là người đứng đầu, không có người phụ nữ nào sánh bằng, bàn về sắc đẹp, cô cả nhà họ Đường cũng thuộc hàng top.

Bàn gia thế, đúng là không có mấy ai có thể sánh bằng nhà họ Đường.

So sánh giữa Tô Khiết và cô cả nhà họ Đường sao? Đó chính là một người trên trời, một người dưới đất, không thể so được.

“Cô có ý gì? Cô uy hiếp tôi à?” Mặt ông cụ Nguyễn trầm hẳn xuống, giọng điệu cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Không, tôi không uy hiếp ông, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, chuyện tôi muốn làm thì không ai cản được, chuyện tôi không muốn làm thì cũng chả ai ép tôi được.” Tô Khiết nói thật, từ trước đến giờ đều là như thế, đây là nguyên tắc cô luôn nhất quán từ trước đến giờ.

“Tô Khiết, cô ngông cuồng gì chứ? Cô dựa vào đâu? Cô có tư cách gì để ngông cuồng? Là dựa vào Tô thị do Hạo Thần cứu lấy sao?” Ông cụ Nguyễn tức muốn nhảy dựng lên, Tô Khiết dám hăm dọa trước mặt ông?

Tô Khiết dựa vào cái gì chứ?

Còn không phải là tiền của nhà họ Nguyễn bọn họ sao?

“Khiết Khiết của tôi nói sai chỗ nào chứ? Khiết Khiết của tôi chỉ đang trần thuật một sự thật, mỗi người đều có lập trường và nguyên tắc riêng của họ, mỗi người đều có một cuộc sống mà họ mong muốn, tại sao phải thay đổi vì người khác chứ, vì sao lại bị hai người ép buộc mãi như thế chứ?” Cuối cùng Hứa Dinh Dinh cũng đã tìm lại được giọng nói của cô, lại tiếp tục cãi tay đôi với ông cụ Nguyễn.

“Ông hỏi Khiết Khiết nhà tôi dựa vào đâu? Ông hỏi Khiết Khiết nhà tôi có tư cách gì hả? Tôi không ngại nói cho ông biết, Khiết Khiết nhà tôi có tư cách để ngông cuồng, tư cách này cũng không cần người khác cho, Khiết Khiết nhà tôi đã tự có rồi.” Lúc này Hứa Dinh Dinh nhịn không được nói hết tất cả mọi chuyện của Tô Khiết ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.