Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 1799:




Chương 1799

Đương nhiên Tô Khiết cũng chẳng hề có ý định đi lên đỡ bà cụ Nguyễn đứng dậy.

Thái độ hiện tại của Tô Khiết làm người vây xem xung quanh càng không nhìn nổi.

Một người phụ nữ trung niên mặc áo đỏ bước đến bên cạnh bà cụ Nguyễn, định đỡ bà lên, khó khăn lắm bà cụ Nguyễn mới giành được ưu thế, đương nhiên không thể đứng lên ngay lúc này rồi.

“Cô Tô, cô một vừa hai phải thôi, bà cụ đã quỳ với cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa nữa? Bà cụ lớn tuổi thế này, lỡ có chuyện gì thì sao đây? Đừng có quá đáng quá.” Người phụ nữ mặc áo đỏ không đỡ bà cụ Nguyễn đứng dậy được, quay sang nhìn Tô Khiết, thấy thái độ của Tô Khiết, nhịn không được bắt đầu chỉ trích.

Tô Khiết từ từ dời mắt sang nhìn qua người phụ nữ áo đỏ, đột nhiên bật cười.

Tô Khiết nhìn người phụ nữ áo đỏ kia, đôi môi đỏ hơi nhúc nhích, từ tốn nói ra từng chữ từng chữ một: “Nếu có một bà giả chả có liên quan gì đến cô quỳ xuống trước mặt cô, bắt cô bỏ chồng bỏ con, cô đồng ý không?”

“Điên à, sao tôi lại đồng ý chứ, mắc mớ gì tôi lại đồng ý?” Người phụ nữ lập tức thay đổi sắc mặt, có lẽ là nghĩ đến tình huống nếu chuyện này mà xảy ra trên người cô ta, lập tức giận đỏ mặt: “Nếu mà ai dám ép buộc tôi như thế, tôi nguyền rủa cả gia phả nhà người đó.”

Dựa vào đâu mà bắt cô bỏ chồng bỏ con? Dựa vào đâu chứ?

Rõ ràng người phụ nữ áo đỏ kia là một người nóng tính.

Tô Khiết cười cười, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt: “Đúng đó, vậy tại sao tôi lại đồng ý chứ?”

Lúc này bà cụ Nguyễn đang thật sự ép cô bỏ chồng bỏ con đó!!

Cùng một chuyện, nếu người khác gặp phải thì bản thân không thể nào đồng cảm với họ được, chỉ khi chính bản thân gặp được chuyện đó mới có thể cảm nhận được một cách sâu sắc nhất.

Tô Khiết vừa nói xong, toàn bộ hiện trường đột nhiên yên lặng lại. Những người vừa mới chỉ trích Tô Khiết lập tức cứng họng, hơi mất tự nhiên.

Sau khi người phụ nữ kia lấy lại tinh thần, sắc mặt thay đổi mấy lần, trên mặt rõ ràng có thêm một chút hối hận, cũng có chút áy náy, người phụ nữ áo đỏ kia lại có tính tình ngay thẳng, cũng chẳng ngại ngùng gì, nói thẳng với Tô Khiết: “Xin lỗi.”

“Bỏ chồng bỏ con? Cô có con à? Cô bị vô sinh, lấy đâu ra con mà bỏ? Tô Khiết, cô đừng có đánh lừa dư luận, rõ ràng cô đang cả vú lấp miệng em, rõ ràng là cô muốn ép chết hai ông bà già này, cô đang ép tôi cũng phải quỳ xuống với cô hay sao?” Ông cụ Nguyễn thấy tình hình bà cụ Nguyễn vừa mới xoay chuyển lại được sắp sửa mất khống chế, tiếp tục đi ra nắm giữ lại tình hình.

Ông cũng biết dưới tình huống thế này, tuyệt đối không thể để Tô Khiết giành được cơ hội, nhất định phải đè ép Tô Khiết, chỉ cần đè chết Tô Khiết, bọn họ mới đạt được mục đích.

Tô Khiết nhìn ông cụ Nguyễn, nơi sâu nhất trong mắt lại lạnh hơn một ít, cô còn định chừa cho ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn một chút tình cảm, dù sao thì bọn họ cũng là ông bà của Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng bây giờ cô phát hiện ra bản thân đã sai rồi, cô càng nhường nhịn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại được voi đòi tiên.

Cô nhường nhịn cũng không thể một sự nhịn chín sự lành, ngược lại càng làm cho ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn được voi đòi tiên làm mọi chuyện càng thêm khó xử.

Nếu đã thế, cô cần gì phải nhường nhịn nữa.

Cho dù cô có muốn sống cùng với Nguyễn Hạo Thần thì chắc chắn cũng không thể bị sỉ nhục khắp nơi như thế, cô không thể nào ép dạ cầu toàn được.

Huống chi cô còn có hai đứa bé, nếu để hai đứa nhỏ nhìn thấy cảnh ngày hômnay, không biết sau này sẽ nghĩ như thế nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.