Chương 432
Cô trừng mắt nhìn mũ lưỡi trai và kính mắt bản to của anh, đến khách sạn nhỏ thì thôi đi, anh cũng không phải là ngôi sao lớn như Bắc Minh Đông ra đường ai cũng biết, có cần phải bọc mình lại kín mít như vậy không?
Mấu chốt là, tên nhóc này có tiền như vậy, thế mà còn lấy tiền cô trả tiền phòng!
Sáu triệu ôi! Chỉ là một khách sạn nhỏ bên đường, cô cũng chỉ là đến tắm rửa! Phải tốn nhiều như vậy sao?
“Trả túi cho tôi!” Cô nhíu nhíu mày, đêm nay đã bị thương đủ rồi có được không anh ta sao còn chọc vào túi tiền của cô một đao?
“Tôi không mang theo tiền.” Anh lạnh lùng đáp lại, còn làm ra vẻ ‘Sáu triệu bao phòng một đêm ông đây không lạ gì’.
Sau đó lôi cô vào thang máy, ấn vào số 4.
“Ôi!Cái tên này, anh có biết trọng điểm ở đâu không…” Trọng điểm là vốn chỉ cần tốn 600 nghìn một đêm, tên nhóc này lại ngốc nghếch tiêu hết 6 triệu của cô.
Sáu triệu có thể đưa Dương Dương đến sân chơi chơi một lần đó có được không!
‘Tinh…’ Cửa thang máy mở ra.
Bắc Minh Quân mím môi, lôi người phụ nữ đang khó chịu này đi ra, bước qua một hành lang dài, đi đến trước cửa phòng số 419, động tác thành thạo quẹt thẻ ra vào, cửa mở, đèn cũng sáng lên.
Sau đó, đẩy cô vào phòng.
Lúc những bức họa kếch xù trên vách tường đập vào mắt Cố Tịch Dao thì cô kinh hãi- –
Đâu là một bộ trang vẽ phong cách Ai Cập đổ đâi, trong tay là một nam một nữ khỏa thân, đang dùng tư thế nguyên thủy nhất mà âm dương giao hợp…
Sau đó, lại nhìn vào trong phòng, lộ ra một chiếc giường nước lớn hình trái tim trước mặt cô!
Bên cạnh giường, còn để một cái ghế dựa chạy bằng điện vô cùng mập mờ…
Xấu hổ nhất chính là, tất cả thiết kế lớn nhỏ trong phòng, đều làm người ta rất khó mở miệng…
Chỉ liếc qua, cũng làm mặt đỏ tim đập. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Bắc Minh, Bắc Minh…” Gọi hai tiếng, cô sững ra không nói hết câu.
Lúc này mới ý thức được, vì sao lúc nãy Bắc Minh Quân nói “sạch sẽ chút” !
Trời ạ…cô có cảm giác rơi nhầm vào hang sói.
Cô lùi về sau một bước theo bản năng, muốn tông cửa xông ra ngoài- –
Lại nghe một tiếng “Cạch”……
Cửa bị khóa lại……
Tên nhóc Bắc Minh Quân không nhanh không chậm tháo mũi và kính mắt xuống, môi mỏng nở nụ cười tà ác, chặn lại đường lui của cô.
“Người phụ nữa này, là cô cố ý muốn đến. Sao lúc này mới muốn chạy trốn? Dường như không còn kịp rồi…”
Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, trừng mắt nhìn anh: “Anh đã sớm biết có phải hay không?”
“Ừ hừ. Đã gọi là nhà nghỉ tình yêu, tình yêu, đương nhiên phải làm rồi!” Anh cười nhạo một tiếng: “Bằng không thì cô cho rằng người ta vì sao gọi là nhà nghỉ tình yêu, chẳng lẽ lại là hai quả tim vàng, chụp một bức ảnh ngu ngốc chung, đã gọi là tình yêu rồi sao?”
Nói xong, Quân Gia chậm rãi cởi đồ…