Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 431:




Chương 431

Cố Tịch Dao run rẩy mở dây an toàn ra sau đó đi xuống khỏi đùi của anh, dường như cô đang cố ý muốn trút giận với anh nên nói: “Tôi cứ thích bẩn đấy!”

Chỉ là một cái Nhà nghỉ thôi mà, làm sao dơ bẩn hơn nhà họ Cố được chứ?

Không để ý tới Bắc Minh Quân đang xoắn xuýt, cô chật vật lau đi nước mắt nơi khóe mắt rồi chuyển tới ghế sau xe nhặt lên bộ quần áo ẩm ướt kia mặt lên trên người sau đó thuận thế mở cửa xe ra…

Bắc Minh Quân có bệnh thích sạch sẽ nặng kia vẫn còn đang giãy dụa bên trong…

Cố Tịch Dao đã mở cửa xe ra, mái tóc vẫn còn chưa khô hẳn buông xõa xuống vai, vừa đi vừa mặc lại quần áo trực tiếp đi về phía Nhà nghỉ nhỏ bên đường kia.

Bên ngoài của Nhà nghỉ tình yêu này trang hoàng nhìn có chút cổ xưa, cũng không phải là đặc biệt thu hút.

Nhưng giây phút lúc Cố Tịch Dao bước vào cửa vẫn là trố mắt một chút.

Cô không ngờ cái Nhà nghỉ nhìn không hề thu hút này bên trong lại được trang trí rất thời thượng, sạch sẽ không nhuốm bụi trần hoàn toàn không hề bẩn thỉu như lời Bắc Minh Quân nói.

Bốn phía còn có ánh đèn màu xanh giống như nước biển khiến cho người ta có một cảm giác mình đang ở giữa đại dương, rất muốn vẫy vùng.

Cố Tịch Dao đi tới bàn lễ tân.

“Chào mừng quý khách đã tới Nhà nghỉ tình yêu, xin hỏi cô đi mấy người?” Nhân viên lễ tân cười hỏi.

Cô nhìn thoáng qua trang phục của nhân viên lễ tân thầm nghĩ Nhà nghỉ này thật sự thời trang đến nỗi ngay cả nhân viên phục vụ đều mặc trang phục của hầu gái rồi à?

Đang chuẩn bị mở miệng trả lời lễ tân thì bị một giọng nói trầm thấp sau lưng cắt ngang – –

“Hai người! Lập tức sắp xếp một căn phòng lớn xa hoa nhất, quan trọng nhất là phải sạch sẽ!”

Cố Tịch Dao ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện thằng nhãi Bắc Minh Quân không biết tìm ở đâu ra một cái mũ lưỡi trai đội trên đầu, hơn nữ cố ép vành nón xuống rất thấp, trên sống mũi còn đeo một cái kính râm lớn, che hơn phân nửa khuôn mặt.

Dù vậy đường cong quai hàm với đôi môi mỏng gợi cảm vẫn làm cho cô gái lễ tân không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.

“Được, lập tức sắp xếp cho hai người. Anh chị xin hãy lấy chứng minh ra.”

Cố Tịch Dao theo bản năng muốn cho tay vào túi, nhưng đã có người nhanh hơn cô một bước….

Bắc Minh Quân nhanh chóng lục quanh túi của cô một lần, sau đó lấy ví của cô ra, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp lấy thẻ căn cước của cô: “Bộp” một tiếng, ném lên quầy lễ tân, giục: “Nhanh lên!”

Giọng nói có chút không kiên nhẫn, hai mắt thỉnh thoảng còn đảo quanh, như là sợ bị người nhận ra vậy.

Lễ tân nhanh chóng nhập số chuwsngs minh của Cố Tịch Dao vào máy tính, sau đó vô cùng khách khí nở một cười tươi với Bắc Minh Quân: “Thưa anh, vậy chứng minh thư của anh?”

Ai ngờ, Quân Gia nhanh chóng lôi một xấp tiền mặt từ trong ví Cố Tịch Dao ra, nặng nề ném lên quầy, cố ý lớn tiếng nói: “Đừng có nói nhảm với ông đây, một mình cô ấy là được rồi. Nói, phòng số mấy?”

Nhân viên lễ tân lại càng hoảng sợ, còn cho rằng mình gặp phải đạo tặc, mặc dù người đàn ông này nhìn có vẻ rất MEN, rất đẹp trai, nhưng mà đạo tặc thì không ai chọc vào nổi!

Vì vậy, nhân viên lễ tân không dám hỏi nhiều, vội vàng làm thủ tục, đưa thẻ phòng ra, run miệng nhỏ giọng nói: “Tầng bốn, phòng số 419.”

Bắc Minh Quân dứt khoát lấy thẻ phòng đi, sau đó ôm eo Cố Tịch Dao, xoay người đi vào trong thang máy.

Cố Tịch Dao khó tin trừng to mắt: “Này, Bắc Minh Quân anh rút từ chỗ nào ra đấy? 6 triệu? Anh vừa mới cầm 6 triệu của tôi đóng tiền phòng đó, có cần phải tiện tay như vậy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.