Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2237:




Chương 2237

“Khoan đã, lúc công bố đoạn video này, tôi muốn bây giờ mọi người khống chế một người ở hiện trường, bởi vì bà ta mới chính là hung thủ thực sự.”

Dương Dường nói xong, đưa tay lên, cơ thể nhỏ bé quay về phía căn phòng phía sau, ngón tay lướt qua trước mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại phía trước Giang Tuệ Tâm.

Lúc nãy Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Dư Như Khiết đứng ra thừa nhận là bà ta làm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghe thấy Dương Dương nói còn có người đứng phía sau, trong lòng bà ta lại bắt đầu không ngừng lo lắng.

Đến khi Dương Dương chỉ tay vào mình, trong lòng bà ta đột nhiên hoảng loạn. Nhưng cho dù như vậy, bà ta vẫn phải tỏ ra vô tội: “Dương Dương, cháu nói linh tinh cái gì vậy, sao bà có thể là hung thủ giết hại bà ngoại cháu chứ, mấy ngày nay bà không có gặp bà ngoại cháu, cũng không đi ra khỏi nhà. Điều này người làm trong nhà đều có thể làm chứng. Hơn nữa, cháu và Trình Trình còn có mẹ của hai đứa đều biết, bà và bà ngoại cháu là bạn mười mấy năm nay. Sao có thể giết hại bà ấy được chứ?”

Sau khi Dường Dương nghe thấy lời ngụy biện của bà ta, trợn mắt xem thường liếc nhìn bà ta: “Bà nội kế, cháu biết bà sẽ không thừa nhận. Nhưng may là ở chỗ cháu có chứng cứ để bà khó mà chối cãi.”

Nói xong, cậu bé nói với thẩm phán: “Chú thẩm phán, chú kêu người khống chế bà ta lại trước, sau đó cháu sẽ giải thích cho chú.”

Bây giờ thì hay rồi, còn liên lụy cả đến bà chủ nhà Bắc Minh vào, điều này khiến thẩm phán càng cảm thấy nan giải.

Không ngờ một vụ án tưởng chừng như đơn giản, lại liên quan đến cả gia đình Bắc Minh, hơn nữa có vẻ như bên trong ẩn giấu điều gì đó.

***

“Cái này….”

Lúc này rõ ràng thẩm phán có chút khó xử, bây giờ đã bắt Bắc Minh Quân, sau khi giam giữ mấy ngày, bây giờ xem ra rất có khả năng là bắt nhầm, đây xem như là đã đắc tội với nhà Bắc Minh rồi.

Bây giờ lại phải bắt bà chủ Bắc Minh, nếu như lại bắt sai một lần nữa, vậy thì đã đắc tội triệt để với nhà Bắc Minh rồi, nếu như vậy, có lẽ chức vị này của mình cũng coi như là xong.

Trước khi chưa làm sáng tỏ được mọi chuyện, tốt hơn hết là không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nghĩ đến đây, thẩm phán vốn dĩ đang nghiêm mặt, nở một nụ cười hiếm thấy với Giang Tuệ Tâm, thăm dò hỏi: “Bà Bắc Minh, bà xem chuyện này nên xử lý như nào?”

Chuyện đã đến nước này, Giang Tuệ Tâm còn có thể nói được gì, lẽ nào muốn lý luận với Dương Dương sao? Tốt xấu gì bà ta cũng là người lớn, lại là người lớn tuổi nhất của gia đình Bắc Minh, cho dù phải chứng minh bản thân trong sạch cũng phải ra dáng.

Nhưng lời nói của Dương Dương vẫn động đến điểm yếu của bà ta, ba ta không nghĩ đến Dương Dương lại tìm ra được điểm yếu của mình.

Cho dù trong lòng Giang Tuệ Tâm đã trở nên lo lắng không yên, nhưng bà ta vẫn giống như trước, trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, nói với thẩm phán: “Thẩm phán, ngài không cần cảm thấy khó xử. Dương Dương đã có hiểu nhầm với tôi, vậy tôi cũng nên làm sáng tỏ một chút, không chỉ là với thằng bé, cũng là đối với tất cả mọi người ở đây, còn có người bạn tốt đã mất của tôi, Lục Lộ.”

Nói xong, ba ta từ vị trí của người thẩm gia phiên tòa ung dung đi xuống, đứng bên cạnh Dư Như Khiết. Trước tiên nở nụ cười với Dư Như Khiến, sau đó quay đầu lại, giọng điều ôn hòa nói với Dương Dương: “Dương Dương, cháu đã nghi ngờ bà như thế, vậy thì cháu hỏi đi.”

Dương Dương nhìn dáng vẻ này của Giang Tuệ Tâm, trong lòng rất khó chịu. Bà ta đã không thừa nhận, vậy thì mình cũng không cần phải khách khí.

“Chú thẩm phán, chú đem chiếc CD ra đây, mở lên cho tất cả mọi người xem đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.