Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2233:




Chương 2233

Thẩm phán vừa nghe thì có hứng thú, khóe miệng của ông ta khẽ mỉm cười: “Ồ? Vậy cháu có thể giải thích rốt cuộc là như nào không?”

Trình Trình gật đầu: “Chào chú Thẩm phán, có điều xin hãy cho phép em trai của cháu làm luật sư.”

“Em trai của cháu?” Thẩm phán cảm thấy có hơi nghi hoặc.

Không chỉ là ông ta, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt nghi vấn nhìn sang Trình Trình và Dương Dương.

Trình Trình biểu hiện rất trấn định, cậu nhóc ra hiệu mắt với Dương Dương.

Đây là điều bọn chúng đã thương lượng hết khi ở tòa, để Dương Dương ra mặt. Còn nguyên nhân ấy à, cậu nhóc quả thật có hơi không muốn đối diện với sự thật này.

Dương Dương tốt xấu gì cũng lên TV vài ngày trước rồi, cho dù lần trước cậu nhóc có hơi căng thẳng, nhưng ở đây, căn bản đều là người quen, cho dù có người không quen cũng không sao cả.

Nếu đã như thế, cậu nhóc cũng không cần phải căng thẳng nữa rồi.

Thẩm phán liếc nhìn một đứa trẻ khác đứng lên, lông mày hơi nhướn lên: “Không ngờ hai đứa là anh em song sinh.”

“Không sai, chỉ là hai anh em chúng cháu không sống cùng nhau. Hơn nữa chiếc đĩa CD trong tay chú, chính là nhờ kế hoạch tỉ mỉ và sắp đặt cẩn thận của cháu mới có được. Cho nên, vụ án này do cháu đến vạch mặt hung thủ mới đúng đắn nhất.” Dương Dương trưng ra dáng vẻ đắc ý.

Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ này của Dương Dương thì lông mày không khỏi hơi nhíu lại. Đứa con trai này của anh không thể trầm ổn một chút giống như Trình Trình sao.

Thật sự là dù đến nơi nào thì cũng không quên làm mất mặt mình và nhà họ Bắc Minh.

Còn Giang Tuệ Tâm, Lý Thâm và Đường Thiên Trạch càng thêm mông lung, lẽ nào trong chuyện này vẫn còn ẩn tình khác.

“Bắc Minh…Tư…Dương…” Bắc Minh Quân híp mắt nhìn Dương Dương.

Anh không thể chấp nhận nổi việc con trai của mình đi gây chuyện ở nơi như thế này, mặc dù gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người của mình. Thế thì anh cũng không cho phép Dương Dương gây ra vết nhơ gì cho mình.

“Bốp bốp…” tiếng búa thẩm phán lại vang lên.

“Anh Bắc Minh, xin anh đừng làm phiền người làm chứng.” Pháp quan lên tiếng ngăn cản.

Anh ta nhìn Bắc Minh Quân, thầm nghĩ trong lòng: “Lẽ nào anh uống nhầm thuốc sao? Con trai anh muốn rửa tội cho anh mà anh lại ngăn cản. Lẽ nào anh thích ngồi tù lắm sao?”

Dương Dương và pháp quan suy nghĩ gần giống nhau: Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, giúp ba thoát tội mà ba còn không buồn cảm kích. Nhìn bộ dạng của ba kìa, nên để ba ngồi tù thêm mấy ngày nữa mới tốt. Nhưng cậu lập tức vứt bỏ ý nghĩ này ngay.

Cậu nhíu mày lại, cố ý làm ra vẻ: “Ba, xin ba đừng nóng nảy. Trong tay con có chứng cứ, chắc chắn có thể cứu được ba. Nếu như ba bị bắn thì con và Trình Trình không muốn làm con của ba nữa đâu, ba biết đấy thế sẽ thảm lắm, sẽ bị người khác xem thường…”

Trán của tất cả mọi người ở đây đều vằn vện vạch đen.

“Khụ khụ…” Pháp quan ho khan hai tiếng.

“Cậu bé, không nghiêm trọng như thế đâu. Bây giờ chúng tôi đã cố gắng ít sử dụng tử hình hết mức có thể rồi. Bởi thế các người vẫn còn cơ hội thăm ngục.”

Đến bây giờ Dương Dương mới gật đầu như bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng xuống: “Thế thì con yên tâm rồi, trở lại vấn đề chính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.