Chương 2232
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con và anh cùng làm mẹ còn không yên tâm sao?” Dương Dương ở một bên nói.
Cố Tịch Dao liếc nhìn Dương Dương: “Chính là vì có con dính vào bên trong, cho nên mẹ mới không yên tâm. Nếu như một mình Trình Trình làm mẹ sẽ không như này.”
“Ha ha, ba mẹ con các cháu gần nhau chính là như thế. Được rồi được rồi, nếu đã phải đợi đến chiều mới mở phiên tòa tiếp, vậy thì chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi trước. Trình Trình và Dương Dương đều rất tuyệt, có thể tìm được chứng cứ chứng minh ba vô tội. Xem ra nhà Bắc Minh chúng ta có hy vọng rồi. Hiếm khi mọi người đều có mặt, trưa nay tôi làm chủ chức mừng chúng ta một chút.”
Giang Tuệ Tâm tuy trong lòng có hơi lo nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra dáng vẻ rất vui mừng. Bà ta khi muốn ăn cơm, thăm dò thử Trình Trình hoặc Dương Dương, từ trong miệng của bọn chúng moi ra được rốt cuộc chứng cứ bọn chúng nắm trong tay là gì.
Lẽ nào còn có vài chuyện mà không để ai biết đã xảy ra rồi sao?
“Dì Tâm, cái này thì không cần, chúng tôi muốn về nghỉ ngơi.” Tâm trạng hai ngày nay của Cố Tịch Dao không tốt lắm, càng không có tâm tư ăn cơm gì cả.
“Phải, chúng tôi cũng muốn về trước nghỉ ngơi. Chuyện của Quân khiến Như Khiết hai ngày nay không có nghỉ ngơi đàng hoàng.” Mạc Cẩm Thành nói rồi, đỡ Dư Như Khiết theo sau Cố Tịch Dao và tụi nhỏ rời khỏi rồi.
Bỗng trong tòa án chỉ còn Giang Tuệ Tâm và một người làm đi theo bà ta.
“Bà Bắc Minh, vậy chúng ta cũng về trước thôi.” Người làm cẩn thận hỏi bà ta một câu.
Bàn tính hoàn hảo của Giang Tuệ Tâm đã tan thành mây khói, cũng chỉ đành gật đầu, được người làm đỡ rời khỏi tòa án sau cùng.
***
Sau khi trải qua giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, tất cả mọi người trước buổi chiều lại trở lại khu vực nghe xét xử.
Tiếng búa mở tòa vang lên, ở chỗ khu vực người nghe duy chỉ thiếu bóng dáng của một người.
“Trình Trình, Dương Dương, sao hai đứa lại ở đây, mẹ của hai cháu đâu?” Dư Như Khiết nghi hoặc hỏi.
“Vốn dĩ ba mẹ con chúng cháu chuẩn bị đi ăn đồ ăn nhanh ở gần đây, nhưng chúng cháu đang muốn động đũa thì có một cuộc điện thoại, sau khi mẹ nghe xong thì vội vã lái xe đi rồi.” Dương Dương nói.
“Nghe một cuộc điện thoại?” Mạc Cẩm Thành sau khi nghe thì cảm thấy có hơi nghi hoặc. Có cảm giác như ông ta, đương nhiên còn có Dư Như Khiết.
Phải biết vụ án này có liên quan đến Lục Lộ.
Có thể khiến cô phản ứng như thế, nhất định còn có chuyện khiến cô cảm thấy khẩn cấp hơn phải xử lý. Lẽ nào là Cửu Cửu có chuyện rồi?
Nhưng tại sao lại để Trình Trình và Dương Dương ở đây.
*
Thẩm phán hắng giọng: “Bây đầu phiên tòa.” Sau đó ánh mắt của ông ta lướt qua khu người nghe xử.
Trong tay ông ta cầm một đĩa CD chứng cứ nhận được ban sáng, nói với Trình Trình: “Bạn nhỏ, cháu cho chú cái đĩa CD này, nói là chứng cứ. Nhưng chú xem lại không cảm thấy có liên quan gì đến vụ án này cả.”
Giang Tuệ Tâm nghe đến đây, trái tim mang hoang từ hồi sáng coi như buông xuống được.
Thẩm phán tiếp tục nói: “Bạn nhỏ, chú biết cháu là con trai của anh Bắc Minh Quân. Cháu làm như thế chú cũng có hiểu. Có điều chú vẫn phải nói: Tòa án là một nơi nghiêm túc, nếu như còn xảy ra chuyện như này thì chú không khách sáo đâu.”
Trình Trình sau khi nghe xong thì đứng dậy: “Chú Thẩm phán, cháu có lời muốn nói. Cái cháu cho chú quả thật là một chứng cứ rất quan trọng, nó có thể chứng minh ba cháu vô tội. Người hại chết bà ngọai là người khác.”