Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 166:




Chương 166

Người này hình như rất thích một thân một mình.

Cho dù là ở một nơi ồn áo nhốn nháo như KTV, anh vẫn có thể tìm được một khu vực yên tĩnh một mình.

“Tịch Dao, chúng ta lại gặp nhau rồi” Giọng nói lịch sự của Bạch Điệp Quý truyền đến, cười đến vô hại.

Trong lòng Cố Tịch Dao theo bản năng căng chặt, lúng túng cười cười với anh ta.

Mấy câu “Chị dâu” lúc trước của Bạch Điệp Quý, đến bây giờ cô mới muộn màng mà hiểu ra.

Lần này, cô thật sự đã hiểu, vì sao Bạch Điệp Quý vừa mới nhìn thấy cô, đã có ánh mắt đầy địch ý.

“Lão Bạch, Tịch Dao là để cho cậu gọi sao? Đây là cách xưng hô riêng của tôi!” Sở Dung Triết mất hứng đẩy Bạch Điệp Quý một cái, trong lúc nói, cánh tay lại đặt lên người của Cố Tịch Dao.

Bạch Điệp Quý nhìn lướt qua Bắc Minh Quân đang mượn rượu giải sầu, khóe miệng hơi giương nói: “Chậc, cậu không nghe thấy lời Cậu hai nhà họ Bắc Minh nói lúc nãy sao, cô ấy không phải là người phụ nữ cậu có thể chạm vào?”

“Cậu hai nhà họ Bắc Minh nói tôi không thể đụng vào thì tôi không thể đụng vào thật sao? Tôi không tin đó.” Sở Dung Triết không cam lòng nói một câu, ôm Cố Tịch Dao vào lòng: “Tịch Dao, đi, tối nay về nhà với tôi…”

Cố Tịch Dao ngơ ngẩn, ngửa đầu, nhìn gương mặt yêu nghiệt của Sở Dung Triết, thốt lên: “Anh định cưới tôi về sao?”

“Hả?” Sở Dung Triết trợn tròn mắt.

Bạch Điệp Quý cũng sững sờ một giây, sau đó lại cười điên cuồng: “Ha ha ha…”

Ngón tay Bắc Minh Quân cầm ly rượu, chuyển mắt qua, ánh mắt khinh thường nhìn Sở Dung Triết một cái, im lặng không nói gì.

Cố Tịch Dao nói vô cùng nghiêm túc, cũng không phải là cô muốn cho Sở Dung Triết cưới cô, mà chỉ muốn dùng cách này để cho Sở Dung Triết biết khó mà lui.

Cô cũng không phải loại phụ nữ có thể tùy tiện chơi đùa với đàn ông.

Loại đàn ông giống như bọn họ, nhất định sợ nhất là tùy tiện cưới một người phụ nữ về đi?

Nếu không Bắc Minh Quân cũng sẽ không trăm phương ngàn kế trốn Bùi Huyền Kim.

Antony vừa lúc hát xong một bài.

Anh hát đến mặt mày mê say, xoay người, ngay khi anh nhìn thấy Cố Tịch Dao, hai mắt anh sáng rực lên.

Vội vàng đặt mộng chen vào giữa Cố Tịch Dao và Sở Dung Triết, cứ vậy mà ngồi xuống.

Sở Dung Triết la oai oái: “Cậu ba nhà Bắc Minh cậu có biết cái gì là thứ tự trước sau không hả!”

Antony cũng không để ý đến Sở Dung Triết, nhìn Cố Tịch Dao mặt mày hớn hở nói: “Dao, không ngờ anh ba của tôi đi hát karaoke cũng dẫn cô theo, xem ra mị lực của cô cũng không nhỏ nha.”

Vừa nói, anh còn thật sự liếc mắt nhìn Bắc Minh Quân.

Nhưng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Cố Tịch Dao mất tự nhiên kéo kéo môi: “Đúng đó, môi lực không nhỏ.”

“Dao, cô thật hài hước. Ha ha ha…” Ngay sau đó Antony cũng bật cười.

Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn ba người ngồi trên một cái ghế salong, vây quanh một người phụ nữ là Cố Tịch Dao, mắt không mê gái đến mơ màng thì cũng cười đến híp cả mắt.

Chút khó chịu hiện lên giữa mày.

Người phụ nữ này rốt cuộc có được bản lĩnh mê người gì, lại có thể làm cho Sở nhị thiếu, Bạch nhị thiếu và Bắc Minh tam thiếu đều đổ xô vào chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.