Chương 165
Bắc Minh Quân liếc mắt nhìn cô, nhìn thấy sẽ dè chừng của cô, anh theo bản năng cau mày lại: “Vội vàng gấp gáp muốn rời khỏi tôi như vậy sao?”
Cô đột nhiên lắc đầu, mở mắt nói bậy: “Sao có thể chứ, tôi chỉ lo lắng cho cơ thể của tổng giám đốc, dù sao chân của anh vẫn chưa khôi phục lại như cũ hoàn toàn…”
Vừa nói, cô còn liếc mắt nhìn cái chân hơi cứng đờ của anh, người này làm bằng sắt sao.
Vậy mà không ảnh hưởng việc lái xe của anh chút nào cả.
Bắc Minh Quân thờ ơ nhún vai: “Chút vết thương này, chưa chết được.”
“…” —. —! ! ! Quả nhiên là tai họa sống ngàn năm.
***
KTV Hot Hot Hot.
Cố Tịch Dao không ngờ, Bắc Minh Quân lại không đi tìm người, ngược lại còn dẫn cô vào một quán KTV.
Quan trọng nhất lại là KTV Hot Hot Hot. Vừa nghe cũng đã biết không thể không có liên quan đến hộp đêm Hot Hot Hot hôm đó rồi.
Vừa đi vào một căn phòng VIP, đã nghe được một giọng hát quỷ khóc sói tru.
Gương mặt diêm dúa lòe loẹt của Sở Dung Triết lập tức sáp lại —
“Ái chà~ Tịch Dao, cô đến thật sao? Nhớ cô muốn chết luôn…”
Vừa nói, cái mỏ heo của Sở Dung Triết lập tức thò qua…
Mắt thấy sắp sửa chạm vào gò má của Cố Tịch Dao, bốp một cái, bị một bàn tay của Bắc Minh Quân mạnh mẽ đập văng ra.
“Cậu hai nhà họ Sở, cô ấy không phải người phụ nữ cậu có thể chạm vào.”
Một câu trầm thấp lạnh lùng của Bắc Minh Quân, làm cho trái tim nhỏ của Cố Tịch Dao đập lên thình thịch.
“Cái gì mà người phụ nữ tôi không thể chạm vào chứ?” Sở Dung Triết u oán nhìn Bắc Minh Quân: “Cậu hai nhà họ Bắc Minh, cậu đừng có chiếm mấy cái toilet rồi không chịu đi vệ sinh! Tịch Dao tôi lấy chắc rồi!”
Dứt lời, Sở Dung Triết kéo Cố Tịch Dao đi vào.
Thân mật ôm vai cô, ngồi xuống ghế salong.
Lúc này Cố Tịch Dao mới thấy rõ, ở bên trong căn phòng đèn đuốc sặc sở neỳ, trên ghế còn có Bạch Điệp Quý và mấy cô gái khác đang ngồi.
Lướt mắt sang, Cố Tịch Dao trợn tròn mắt.
Người đang cầm micro ca hát, tiếng háy quỷ khóc sói tru kia… Chính là từ miệng của siêu sao thiên vương Antony ny ny ny ny….
Ôi, ảo giác đi. =. = 丨丨
Thì ra Antony thật sự là diễn viên thần tượng chứ không phải là ca sĩ.
Tiếng hát thật đặc biệt… Khó nghe mà…
Oh~ Trái tim pha lê của một đống fan đã vỡ nát.
“Tịch Dao, lại đây, uống chút rượu đi…” Sở Dung Triết cười hì hì lại gần, mạnh mẽ nhét cho Cố Tịch Dao một ly rượu.
Cố Tịch Dao giương mắt lên nhìn, thấy Bắc Minh Quân theo thói quen đi đến bên cạnh quầy bar, ngồi xuống, lại bắt đầu uốn rượu giải sầu một mình.