Cô Gái Địa Ngục

Chương 53: Tôi có thể tin tưởng anh sao




Edit: Frenalis
Hành khách trên máy bay đều bị cảnh sát tra hỏi, chúng tôi bị cảnh cáo tuyệt đối không được nói ra chuyện ngày hôm nay.
Đương nhiên, nói ra phỏng chừng cũng không ai tin.
Tôi lái xe đi đến khách sạn năm sao sớm đã đặt trước, đi vào phòng, tôi liền ném mộc bài Chu Nguyên Hạo ra.
Chu Nguyên Hạo từ trong mộc bài hiện hình ra, bình tĩnh nhìn tôi.
"Cái gì là Cửu Âm thân thể?" Tôi hỏi.
"Em vẫn là không nên biết thì hơn. Anh nói.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Tôi cần phải biết."
Anh trầm mặc một hồi, nói: "Khi năm âm tháng âm ngày âm, chính là bát tự toàn âm hiếm thấy trong mệnh lý học. Tuy rằng nói bát tự toàn âm hiếm thấy, nhưng cũng chỉ là trăm năm khó gặp, nhưng em không giống như vậy, em ngoại trừ có bát tự toàn âm ra, còn có ngũ tạng toàn âm" Ngũ tạng là tim phối tì gan thận.
"Bát tự toàn âm lại xứng với ngũ tạng toàn âm, chính là người Cửu Âm, vạn năm hiếm thấy, là tu hành căn cốt cực tốt, cũng là lò luyện cực tốt." Anh nói, "Chỉ cần gia,o hợp với em, bất luận là người tu đạo, hay là yêu ma quỷ quái, đều có thể có được lợi ích to lớn, em hiểu ý tôi không?"
Sắc mặt tôi trắng bệch, lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa không đứng vững.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
"Cho nên, anh là bởi vì cái này, mới cùng tôi ở bên nhau sao?" Giọng nói của tôi hơi run rẩy.
Anh lại trầm mặc một hồi, nói: "Đúng vậy.
Trái tim tôi giống như bị người khác lập tức nắm chặt lại, đau đớn vô cùng, sống mũi từng đợt cay cay. Tôi cố gắng hết sức kiềm chế những giọt nước mắt, vì sao anh không thể lừa gạt tôi chứ?

Anh đi tới, muốn ôm lấy tôi, bị tôi hất ra.
"Lúc vừa mới bắt đầu, tôi thật sự bởi vì điều này mới tiếp cận em." Anh bỗng nhiên di chuyển trong nháy mắt, đi đến phía sau tôi, mạnh mẽ ôm lấy tôi, "Nhưng, ở bên em lâu như vậy, tôi phát hiện tôi đã không thể sống thiếu em."
Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi còn có thể tin tưởng anh sao?"
"Không tin tôi, em có thể tin tưởng ai chứ?" Anh hôn lên vành tai tôi, "Thể chất của em đặc biệt, một khi thân phận của em bại lộ ra ngoài, em sẽ trở thành thịt Đường Tăng mà người người tranh đoạt. Em cũng không muốn dừng ở người tu đạo nào đó, hoặc là trên tay lệ quỷ nào đó chứ?"
Tôi không có lời gì để nói, anh nói không sai, tôi còn không có năng lực bảo vệ chính mình.
"Tin tưởng tôi, Lâm Lâm, lúc này đây, tôi đều thật lòng với em." Giọng nói của anh dịu dàng: "Ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ em, yêu thương em, em muốn thứ gì, tôi đều có thể cho em, em muốn đi nơi nào, tôi đều đi cùng em, chỉ cần em không rời bỏ tôi."
Anh nói rất cảm động lòng người, nhưng tim tôi vẫn rất lạnh. Tình cảm của người con gái rất mỏng manh yếu ớt, một khi bị tổn thương, muốn đền bù lại, cực kỳ khó.
Đừng nhìn anh hiện tại nói dễ nghe như vậy, ai biết sau khi anh đạt được mục đích thành công sẽ như thế nào chứ? Có thể đưa tôi cho người khác cùng chung dụng hay không? Thậm chí, có thể giết tôi không chớp mắt hay không, để tránh tôi bị người khác có được, khiến cho người khác trở nên càng mạnh hơn so với anh?
"Tôi biết." Tôi bình tĩnh nói, "Anh yên tâm, tạm thời tôi sẽ không rời khỏi anh.
"Tạm thời?" Anh nhíu mày, dường như rất bất mãn với từ này.
"Hiện tại tôi cần anh, cho nên tôi sẽ không rời đi." Tôi nói.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, hung hăng nắm lấy hai bả vai tôi: "Nói cách khác, một ngày nào đó nếu em trở nên mạnh hơn, thì không cần tôi nữa, em sẽ rời đi?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Tôi quay mặt qua chỗ khác: "Chuyện sau này, ai có thể nói rõ ràng được chứ? Nói không chừng anh sẽ chán ghét tôi, tùy tay vứt bỏ tôi ấy chứ."

"Sẽ không đâu!" Anh nghiến răng, gằn từng chữ một mà nói, "Vĩnh viễn đều sẽ không có ngày đó.
Trong lòng tôi lạnh lùng bật cười, lời này là lời mà mọi tên đàn ông đều sẽ nói, ngày hôm sau đều sẽ quên hết đi.
Tôi gật gật đầu, đẩy anh ra, nói: "Trong lòng tôi bây giờ rất hỗn loạn, tôi muốn ở một mình yên tĩnh một chút."
Nói xong, tôi cầm chiếc túi nhỏ bên người: "Tôi đi ra ngoài một chút."
"Chú ý an toàn." Anh nhìn tôi, trong ánh mắt toát ra một tia man mác và cô đơn, "Trở về sớm một chút."
Tôi đi ra cửa, khi cửa phòng đóng lại, nước mắt cuối cùng không kìm nén được mà chảy ra. Không biết từ khi nào, ở trong lòng tôi anh lại có thể trở nên quan trọng như vậy.
Vừa nghĩ đến anh, liền sẽ rất khổ sở.
Ra khỏi khách sạn, bên ngoài chính là Tây Hồ, dương liễu rũ xuống, tôi tản bộ dọc theo bờ đê, trong không khí thoang thoảng mùi hương nước và cỏ. Trước đây tôi vẫn luôn đem máu chí dương chí cương trở thành con át chủ bài của tôi, nhưng hiện tại tôi nhất định không thể tiếp tục dùng rồi, Chu Nguyên Hạo cũng không đáng tin cậy, người tôi có thể dựa vào, chỉ có bản thân tôi.
Bản thân mình trở nên mạnh hơn, mới là vương đạo.
Mà lúc này, trong phòng khách sạn năm sao, Chu Nguyên Hạo có chút nản lòng ngồi trên ghế sô pha bọc da, chú Trịnh đứng ở trước mặt anh.
"Chú Trịnh, cô ấy đã biết hết rồi." Chu Nguyên Hạo nói.
"Không sao, thiếu gia, con gái mà, dỗ dành là được rồi." Chú Trịnh nói.
"Dỗ dành như thế nào?" Chu Nguyên Hạo hỏi lại.
Chú Trịnh sửng sốt một chút, nghĩ thầm cậu chủ của tôi ơi, lẽ nào cậu đến cả tán gái cũng không biết sao?

"Khụ khụ." Ông ấy giả ho khụ hai tiếng, nói, "Thiếu gia, rất đơn giản, gãi đúng chỗ ngứa, cô Khương thích cái gì, cậu liền mua cho cô ấy thứ đó.
Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một hồi: "Cô ấy dường như chỉ thích tiền.
Chú Trịnh cười: "Thiếu gia, vậy quá thô bỉ rồi, con gái luôn thích những thứ như trang sức châu báu, sản phẩm hàng hiệu xa xỉ, cậu tỉ mỉ chọn lựa vài món, tặng cho cô Khương, cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Chu Nguyên Hạo sờ sờ cắm: "Chú Trịnh, chú đi chuẩn bị đi."
Chua Trịnh hơi hơi khom người: "Vâng."
Dạo qua một vòng Tây Hồ, khắp nơi đều là những đôi yêu đương nói chuyện tình cảm, trong lòng tôi nhìn thấy rất phiền, liền đi đến một nơi hẻo lánh, không ý thức được trời đã rất khuya rồi, đèn đường bên đường hơi tối, tôi nhìn ngó bốn phía, đầu đầy mờ mit.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Đây là nơi nào?
Tôi lạc đường rồi?
Con phố này tương đối lạ, nhưng ven đường vẫn có không ít cửa hàng, dù sao tôi không muốn trở về, liền tìm một cửa hàng quần áo trang trí cũng không đến nỗi tệ lắm, vào trong đi dạo.
Cửa hàng này quần áo cũng không tệ lắm, nhãn hiệu cũng không nổi tiếng, người phục vụ cũng rất nhiệt tình, tôi chọn một cái váy màu xanh biển, đi vào phòng thử đồ. Vừa bước vào, tôi liền nhìn thấy một nữ quỷ. Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bệt xuống dưới đất.
Tôi đã thấy vô số quỷ hồn, hung ác cũng đã gặp qua, nhưng bị chết thảm như vậy, tôi thật đúng là lần đầu tiên thấy.
Cô gái kia chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tứ chi tất cả đều bị chém đứt, đôi mắt cũng mù, hai hốc mắt đều như cái đinh, giống như "Thích Phu Nhân" trong truyền thuyết.
(Thích Phu Nhân: là phi tần được sủng ái nhất của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Sau khi Lưu Bang chết, Lữ hậu Lữ Trĩ vì ghen ghét nên sai người chặt hai tay hai chân, móc mắt, khoét mũi, cắt lưỡi, cạo đầu, đổ hồ dán vào hai lỗ tai Thích Phu Nhân và nhét bà ấy vào một cái lu, chỉ chừa mỗi cái đầu thò ra ngoài)
Tôi hoảng sợ nhìn cô ấy, thấp giọng hỏi: "Là ai giết cô?"
Cô gái mở miệng, nhưng trong miệng cô ấy không có đầu lưỡi, nhìn khẩu hình miệng, dường như cô ấy đang nói với tôi: "Chạy mau.

Gần như cùng lúc đó, phiến tường bên trong phòng thử đồ kia, lại có thể mở ra.
Nơi này có cánh cửa bí mật.
Tôi không chút nghĩ ngợi gì, cất bước chạy ra bên ngoài, hai tên cường tráng lao ra khỏi tường lao vào túm lấy tôi, tôi lật tay đánh vào người, tên cường tráng kia lại có thể bị tôi đánh đến phun ra máu.
 
Tôi không ngừng cố gắng, lại đạp một phát nữa vào háng của một tên khác, hắn che phía dưới lại cuộn tròn lăn lộn, tôi hung hằng dầm một chân lên lưng hắn, nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan, hắn nhất định là bị gãy mất vài căn xương cốt.
Tôi chạy ra khỏi phòng thử đồ, bỗng nhiên đâm đầu vào một tấm ván gỗ đánh qua đây, vừa lúc đánh vào trán tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu đau đớn, liền ngã khuỵ xuống.
Mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy một nữ nhân viên đang gào thét giận dữ với hai tên cường tráng kia: "Các người làm được chuyện gì? Một người con gái cũng không bắt được?"
"Chị Lữ, sức lực của người phụ nữ này quá lớn, một bạt tai lại có thể khiến tôi mất đi hai cái răng."
Một tên đàn ông cường tráng khác bước lên đá tôi một phát, tôi đau đến mức lăn lộn, chị Lữ nghiêm mặt quát: "Dừng tay, nếu làm cô ta bị thương, sẽ bán không được giá."
 
"Xương cốt của ông đây đều bị cô ta dẫm gãy đứt." Tên đàn ông cường tráng kia có khẩu âm của Đông Bắc, hùng hùng hổ hổ nói.
"Mau mang cô ta đi, cẩn thận một chút, đừng để cho người khác nhìn thấy.
Tôi bị nâng lên một chiếc Minibus, tôi đột nhiên nhớ ra đã từng đọc một câu chuyện ở trên mạng, nói có một đôi vợ chồng đến Đảo Hồng Kông du lịch, bước vào trung tâm thương mại mua quần áo, người vợ đi vào phòng thử đồ thay quần áo, rất lâu cũng chưa ra ngoài, người chồng phát hiện vợ mất tích, báo cảnh sát, nhưng vẫn mãi không tìm thấy người.
Vài năm sau, người chồng đến Thái Lan du lịch, đi tham quan một triển lãm có khẩu vị nặng, phát hiện người vợ bị chém đứt tay chân, chế tác thành "Tác phẩm nghệ thuật" của nghệ thuật trình diễn, sau này tuy rằng cứu được người ra, nhưng cô ấy đã điên rồi.
Lúc ấy tôi còn tưởng rằng là truyện cười, kết quả lại có thể là sự thật.
Tôi thầm nguyền rủa một câu thô, tục ở trong lòng, vận may của tôi quả thực nghịch thiên, lẽ nào mạng của tôi phạm phải Thiên Sát Cô Tinh sao? Đi đến đâu cũng đều gặp phải nguy hiểm!
Nếu có thể chạy thoát, tôi nhất định phải đi mua quả bóng hai màu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.