Cô Gái Địa Ngục

Chương 52: Sát phạt quả quyết




Edit: Frenalis
Chu Nguyên Hạo trầm thấp nói: "Đừng nghe hắn nói bậy!"
Tay tôi hơi run, dù đã biết từ lâu anh tiếp xúc với tôi là có mục đích, nhưng khi nghe có người nói thẳng như vậy, tôi vẫn thấy lạnh tâm.
"Cô Khương, cô đi theo tôi đi." Lý Thành Tú nói: "Tôi là hậu duệ đời thứ 137 của Âm Dương sư Lý gia, quyền lực, đẹp trai và giàu có. Tôi cũng là gia chủ đời kế tiếp của Lý gia, Chỉ là, tôi không có hứng thú với vị trí này, nhưng vì bảo vệ cô, tôi nguyện ý thử một lần."
Chu Nguyên Hạo phẫn nộ cực điểm, đang định cầm roi lao tới, tôi giữ anh lại nói: "Nếu có lời gì thì chờ một lát hãy nói, đừng quên, ở đây còn có Huyết Quỷ."
Đột nhiên, máu xung quanh bắt đầu rút đi, toàn bộ máu đều dồn về phía quan tài thẳng đứng, tên vệ sĩ bị Chu Nguyên Hạo đánh ngã lúc nãy lại bị vỡ thành từng vụn máu thịt, vương vãi trên mặt đất rồi cùng với đống máu kia chảy về phía quan tài.
Chỉ còn lại một cái đầu lâu.
Cái chết của anh ta giống hệt người vợ đã mất tích trước đó.
Lý Thành Tú sắc mặt thay đổi: "Không xong rồi, Huyết Quỷ sắp biến dị!"
Tôi chợt nhớ trong sách bà nội có nói Huyết Quỷ biến dị rất khó, nhất định phải đúng lúc, đúng địa điểm, đúng người, điều kiện vô cùng khắc nghiệt, nhưng một khi biến đổi thành công, hắn sẽ trở thành một sự tồn tại vô hình.
Cái gọi là vô hình có nghĩa là "hắn" hoàn toàn không có hình dạng, chúng ta hoàn toàn không thể nhìn thấy, "hắn" có thể lặng lẽ tiếp cận và lấy đi mạng sống của chúng ta.
Lý Thành Tú lớn tiếng nói: "Chuyện của cô gái này chúng ta sẽ bàn sau. Hiện tại chúng ta cần liên thủ, tuyệt đối không thể để cho hắn biến dị."

Chu Nguyên Hạo rõ ràng không tình nguyện, nhưng hắn là người cân nhắc đại cục, trong miệng niệm chú ngữ và đem hắc tiên (roi đen) quăng ra, roi tự động quấn quanh quan tài, ánh lên một tầng hắc quang.
 
Máu dịch không còn chảy tới quan tài nữa.
"Mau bày trận đi!" Chu Nguyên Hạo gầm lên với hắn, "Tôi không thể trụ được lâu."
Lý Thành Tú lấy trong ba lô ra bảy lá cờ nhỏ, trên các lá cờ đó đều có vẽ bùa chú. Lý Thành Tú trên tay bấm niệm pháp quyết, bước chân đấu cương, trong miệng nói lẩm bẩm: "Ngô hàm thiên địa khí chú, chú độc sát quỷ phương, chú kim kim tự tiêu, chú mộc mộc tự chiết, chú thủy thủy tự kiệt, chú hỏa hỏa tự diệt, chú sơn sơn tự bằng, chú thạch thạch tự nứt, chú thần thần tự trói, chú quỷ quỷ tự sát, chú đảo đảo tự đoạn, chú ung ung tự quyết, chú độc độc tự tán, chú trớ trớ tự diệt"
Mỗi một câu niệm, cờ trong tay liền bay ra, vây xung quanh quan tài kia. Sàn nhà được làm bằng hợp kim thép thật, không thể cắm cờ vào đó, điều kỳ lạ là tất cả những lá cờ này đều đứng thẳng bất động.
Những lá cờ kia tạo thành một trận pháp, lụa đỏ làm mặt cờ không gió mà bay, sáng lên một tầng hồng quang. Có một tiếng gầm chói tai từ bên dưới quan tài, kịch liệt chấn động.
Lý Thành Tú lớn tiếng nói: "Thất tinh diệt ma trận đã hoàn thành, nhưng Huyết Quỷ này oán khí quá nhiều, tà ác quá nhiều. Cô Khương, mau nhanh phun một ngụm máu từ đầu lưỡi vào trong quan tài."
Tôi đành phải cắn đầu lưỡi lần nữa, lao về phía trước vài bước rồi nhổ toẹt vào quan tài. Lại một tiếng hét vang lên, hắc tiên cùng trận pháp thất tinh diệt quỷ phát ra ánh sáng chói mắt, nắp quan tài bị mở ra liền di chuyển về vị trí ban đầu, "ba" một tiếng đóng lại.
Lý Thành Tú dường như kiệt sức, toàn thân mềm nhũn, ngã vào tường.
Chu Nguyên Hạo đi tới gần mấy bước, lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng trách tôi tàn nhẫn. Ai bảo anh biết quá nhiều?"
Anh giơ tay lên, một chưởng đánh vào trán của Lý Thành Tú.
"Anh cho rằng giết tôi thì sẽ không có người biết bí mật của cô ấy?" Lý Thành Tú không hề sợ hãi, hắn phun ra hai ngụm máu, cười nói: "Lý gia chúng tôi chính là gia tộc Âm Dương sư, đã tồn tại hơn hai ngàn năm, chúng ta tự nhiên có một bộ phương thức liên lạc, cho dù anh có giết tôi, thiêu tôi thành tro, tôi vẫn có thể truyền tin ra. Đến lúc đó, không chỉ Lý gia, mà tất cả mọi người trên toàn thế giới đều sẽ biết được có một cô gái có thân thể Cửu Âm, lúc đó anh làm thế nào mà bảo vệ cô ấy?"

 
Lòng bàn tay Chu Nguyên Hạo dừng lại giữa không trung, Lý Thành Tú cười nói tiếp: "Anh nên biết rõ, chỉ khi tôi còn sống, tôi sẽ không nói cho người khác biết bí mật của cô ấy."
Chu Nguyên Hạo thanh âm lạnh như băng: "Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?"
"Anh không cần tin tôi, anh chỉ cần tin vào bản chất con người. Nếu như người nào đó phát hiện ra một tòa bảo tàng, là tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, thứ nhất có thể độc chiếm, thứ hai cũng miễn đi nguy hiểm tính mạng." Lý Thành Tú nói.
Chu Nguyên Hạo im lặng nhìn hắn, hai người giằng co, mà tôi thì hoàn toàn mờ mịt. Thân thể Cửu Âm, nghe sao mà bạc đãng vậy, quả thật khiến người ta sởn tóc gáy.
"Tôi có một đề nghị." Lý Thành Tú nói: "Nếu anh không giết tôi, tôi cũng không thể giết anh, vậy thì sao chúng ta không cùng nhau chia sẻ người phụ nữ này nhỉ."
Ta run một cái, không dám tin nhìn xem bọn họ.
"Chúng ta mỗi người một tháng, đem cô ấy nhốt ở một nơi không ai tìm thấy, thật tốt tận hưởng cô ấy..."
Hắn còn chưa nói xong, đầu ngón tay Chu Nguyên Hạo liền xẹt qua cổ hắn, máu tươi lập tức tuôn ra. Yết hầu của hắn bị cắt đứt, hắn há to miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm ách ách.
 
Chu Nguyên Hạo dùng hắc tiên bao quanh người hắn, sau đó từ trên không bắt lấy, không ngờ từ trong không khí bắt được một vật gì đó, khi mở lòng bàn tay ra thì thấy đó là một con hạc giấy.
"Lý gia các người thích dùng loại bùa chú này để giao tiếp, ta đã biết từ lâu rồi." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng có thể uy hiếp được ta sao? Ngay cả cha ngươi, gia chủ Lý gia có đến cũng không dám uy hiếp ta. Kiếp sau, hãy chọn chỗ tốt đầu thai đi."

Lý Thành Tú không cam lòng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt gần như muốn chảy ra máu, rồi trút hơi thở cuối cùng.
Chu Nguyên Hạo lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy, lắc mạnh, tờ giấy bắt đầu cháy, anh ném tờ giấy lên người Lý Thành Tú, cơ thể Lý Thành Tú vô thanh vô tức bị đốt cháy, không tới một phút đồng hồ, lập tức bị đốt thành tro.
Người vừa mới tắt thở, linh hồn còn trong thân thể, lúc này đem thi thể thiêu hủy, hắn sẽ không biến thành quỷ. Chỉ là lúc này thời gian rất khó khống chế, sau khi chết trong vòng một phút nhất định phải bị thiêu rụi hoàn toàn thành tro bụi, lửa thông thường căn bản không thể làm được điều này.
Sức mạnh của Chu Nguyên Hạo rõ là sâu không lường được.
Anh lại có thể mắt không nháy, tim không đập liền giết. chết một người, loại sát phạt quả quyết này, khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi hoảng sợ nhìn anh, anh quay lại nói với tôi: "Xin lỗi, tôi đã hứa với em là không giết người, nhưng nếu người này không chết, em sẽ vĩnh viễn không có được một ngày bình yên".
Tôi không biết trả lời thế nào.
"Em đi lên trước đi. Những người bên ngoài bị trúng Huyết Độc có lẽ đã khỏi bệnh rồi." Anh nói: "Tôi còn phải thu xếp một chút, để cho Lý gia không nghi ngờ chúng ta đã giết hắn".
Tôi run rẩy, xoay người chạy ra khỏi khoang hành lý.
Cabin đã trở lại bình thường, vết máu trên sàn đã biến mất từ ​​​​lâu, các hành khách ngổn ngang lộn xộn nằm trên đất.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, bên trong khoang điều khiển không có vấn đề gì chứ? Nếu ngay cả phi công cũng ngất đi thì máy bay không rơi mới là lạ. Nhưng máy bay bay rất êm, thấy mấy hành khách sắp tỉnh dậy, tôi nhanh chóng ngã xuống đất cũng giả vờ như vừa tỉnh dậy.
 
Các hành khách lục tục tỉnh lại, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cũng không lâu lắm, Chu Nguyên Hạo trở về, nói đã sắp xếp xong, người của Lý gia sẽ chỉ nghĩ Lý Thành Tú là bị Huyết Quỷ giế.t chết. Trên máy bay có camera giám sát, anh bảo tôi đừng lo, sau khi Huyết Quỷ xuất hiện, anh đã làm hỏng máy rồi.

Cabin hỗn loạn, nhiều người bị thương, may mắn là không có ai thiệt mạng, các tiếp viên lấy hộp sơ cứu ra và chữa trị đơn giản cho những người bị thương.
Rất nhanh, máy bay hạ cánh xuống sân bay Châu Hàng, xe cấp cứu đã đợi sẵn bên ngoài, người thiếu niên quấn mảnh vải màu vàng được đưa lên xe cấp cứu rồi nhanh chóng phóng đi.
Lúc xuống máy bay tôi nhìn thấy một người đàn ông được nhân viên sân bay dẫn đường đi tới, quần áo rất bình thường, dáng dấp cũng bình thường nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, tôi không dám nhìn anh ta.
Người đàn ông này có huyết khí rất mạnh, thậm chí tôi có thể nhìn thấy ánh sáng đỏ tràn ngập cơ thể anh ta.
Người này, rất lợi hại
Chu Nguyên Hạo đã trở lại bên trong tấm mộc bài nói: "Người này là người của Cục Đặc Vụ Quốc Gia."
"Chuyên về việc gì?"
"Chuyên giải quyết các sự kiện siêu nhiên."
Tôi che mặt, vội vàng đi ngang qua anh ta, người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó, dừng lại rồi quay lại nhìn tôi.
Đột nhiên toàn bộ lông trên người tôi dựng đứng lên.
"Thưa ngài, có vấn đề gì sao?" Nhân viên sân bay hỏi.
Anh ta dường như không để ý nói: "Không có gì, đi thôi."
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.