Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 38: Lên Núi Hái Thuốc





Chu thị vốn không để tâm, dù sao nàng cũng không để ý đến thằng cháu nửa chết nửa sống này, chết còn có thể tiết kiệm chút tiền thuốc.
Nhưng nghe Trần thị lải nhải như vậy, Chu thị lập tức không vui nổi.
Theo ý nàng dù sao thằng cháu này cũng không nuôi sống nổi, chết sớm một chút còn có thể tiết kiệm tiền bớt lo, nhưng chết thế này còn liên lụy cả nhà, vậy thì không được.
“Báo quan cái gì, hay cho Đại Nha ngốc ngươi, ai dạy ngươi trò này?” Chu Thị liếc về phía nhà bên cạnh, bắt đầu mắng nhiếc Cố Phán Nhi: “Nuôi một kẻ vô ơn, ăn cơm nhà người ta hai ngày đã quên bản thân là được ai nuôi lớn, nuôi ngươi lớn như vậy còn cho thêm đồ cưới gả đi, lại báo đáp nhà mẹ đẻ mình như vậy.
Ngươi không nghe thấy tự thằng nhãi này ngã thành như vậy sao? Cho dù ngươi có báo quan cũng không có lý, đừng coi nha môn là kẻ ngốc.”
Cố Phán Nhi đã cầm máu cho giá đỗ nhỏ, nhưng chỉ cầm máu thôi là vô dụng, giá đỗ nhỏ vốn yếu ớt, chảy nhiều máu như vậy tương đương với đòi mạng của hắn, hơi thở trở nên rất nhẹ, cơ thể dần dần lạnh lẽo.
Trần thị thấy sắc mặt Cố Phán Nhi xanh mét, không khỏi kéo ống tay áo Chu thị: “Con nói nương này, hay là đi tìm đại phu đến xem cho quỷ đòi nợ này? Biết đâu có thể cứu sống được?”

Chu thị bực bội kéo ống tay áo mình lại: “Cứu cái gì mà cứu, lão nương đâu có bạc, lẽ nào…” Nói xong nàng nghi ngờ quan sát Trần thị.
Trần thị kinh hãi trong lòng, vội lắc đầu: “Không không… con dâu chỉ sợ ngồi nhà lao, với lại giết người phải đền mạng, nương nghĩ đi, nếu Đại Nha ngốc lên cơn điên giữ chặt không buông, chẳng phải con dâu...!nương để đại phu đến xem đi, tốt xấu có thể cứu sống là được.” Dù sao tên quỷ đòi nợ này cũng đoản mệnh, cùng lắm thì lại nuôi thêm hai năm, không tin không cho mua thuốc có thể chống đỡ không chết.
Nhìn lão tam què chân ôm đầu không lên tiếng, lại nhìn ba mẹ con Trương thị ngồi ngây ngốc đó, tròng mắt Trần thị láo liêng, cũng không biết đang có ý tưởng gì.
Chu thị thầm nghĩ cũng đúng, nhưng vừa nghĩ phải ra tiền thuốc thì giống như róc thịt nàng, không khỏi đặt chủ ý lên người Cố Phán Nhi: “Đại Nha tốt xấu gì cũng là tỷ của quỷ… Bảo ca nhi, tin rằng Đại Nha sẽ không vô lương tâm đứng nhìn không lo, để Đại Nha ôm về nuôi dưỡng đi.
Về phần mời đại phu gì đó, Đại Nha ngươi tự xem mà làm đi.” Nói xong thì phất tay dáng vẻ ta đây độ lượng, cầm lấy cái gáo vỡ xoay người rời đi.
Nếu Chu thị không đi nhanh như vậy, ngược lại cũng chưa đoán ra được gì.
Cố Phán Nhi hừ lạnh một tiếng, cũng lười tỏ thái độ, lười nhìn cả cha nương tiện nghi kia, ôm giá đỗ nhỏ rời đi.
Có điều lúc đi qua Cố Nhị Nha, dùng sức giẫm chân hơi lớn chút, nghe tiếng thét chói tai ở bên cạnh, tâm trạng thoải mái không ít.
Có đứa ngốc duỗi chân ra cho nàng giẫm như vậy tội gì không giẫm?
Cố Nhị Nha đau đến nước mắt lưng tròng đều rớt ra, oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng Cố Phán Nhi, trong lòng nguyền rủa giá đỗ nhỏ chết đi, càng nguyền rủa Cố Phán Nhi chết không tử tế.
Cho dù không quay đầu lại thì Cố Phán Nhi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt ác độc kia, nhưng thì sao chứ? Cố Phán Nhi không hề để bụng, trong mắt nàng, những người này chẳng qua chỉ là tồn tại như con kiến, cho dù nàng chỉ khôi phục một phần thực lực, cũng có thể khiến bọn họ biến mất không bốc lên nổi một bọt sóng.
Ỷ mạnh hiếp yếu trước nay luôn là cách nàng thích nhất!

Cố Phán Nhi ẵm Cố Lai Bảo đầu đầy máu vào cửa dọa cho An thị giật bắn mình, nhìn thấy Cố Lai Bảo hôn mê bất tỉnh thì càng cuống đến mức bật khóc, nước mắt tuôn lã chã giống như không cần tiền, nhìn đã thấy vô cùng đau lòng.
Nếu không phải hiểu tính cách An thị, nói không chừng Cố Phán Nhi sẽ hoài nghi Cố Thanh không phải con trai của An thị, Cố Lai Bảo mới là con trai của nàng.
Tính cách thích khóc này không đáng yêu, Cố Phán Nhi dán một cái nhãn cho An thị.
Có điều cũng may tuy An thị không quá đáng yêu, nhưng vẫn có chút tác dụng.
Cố Phán Nhi dùng linh khí không nhiều ở trên người để ôn dưỡng Cố Lai Bảo, sau đó đưa người vào phòng, dặn dò An thị: “Lúc rảnh thì nhìn xem, nếu giá đỗ nhỏ tỉnh lại, nương đút hắn chút nước.
Còn nữa trước khi con trở về, bất kể ai đến đều đừng cho vào cửa, nếu không cho dù nương có khóc nát cổ họng cũng không có ai cứu nương.”
An thị lo lắng hỏi: “Nếu Thanh ca nhi quay về thì sao?”
Khéo miệng Cố Phán Nhi co giật: “Đó là nhi tử của nương!”
An Thị chớp mắt: “Nương biết, chỉ là hỏi con có để nó vào không.”

“…”
Cố Phán Nhi không muốn nói nữa, không phải cạn lời bình thường đối với An thị, nếu mẹ chồng trong thiên hạ đều như vậy, làm nhi tử sẽ không phải lo lắng bị khó xử do kẹp ở giữa, ngược lại phải lo lắng có phải ngày nào đó bản thân bị đuổi ra khỏi cửa không.
Nhưng cân nhắc đến dung lượng não của An thị, lúc Cố Phán Nhi ra khỏi cửa vẫn nói một câu: “Sau khi nhi tử của nương về, để hắn vào phòng trông chừng, tránh giá đỗ nhỏ tỉnh lại không tìm thấy người sẽ sợ hãi.”
An thị ngơ ngác suy nghĩ, như vậy là cho vào cửa hay là không cho vào cửa đây?
Vấn đề này hơi cao thâm, để nhi tử suy nghĩ là được!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.