Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 37: Giá Đỗ Nhỏ Bị Thương





Thì ra hôm nay Cố Lai Bảo cảm thấy thân thể tốt hơn chút, định phơi nắng, Trương thị lấy cho hắn một cái ghế nhỏ, bảo hắn ngồi trên đó phơi nắng một lát.
Thời tiết còn hơi lạnh, Trần thị lười phải làm việc cũng định vào trong viện phơi nắng, lại nhìn thấy Cố Lai Bảo ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ.
Trần thị nhìn thấy không những không vui, còn sinh lòng chán ghét, bước tới sau lưng dùng sức đẩy Cố Lai Bảo ra.
Không ngờ dùng sức quá lớn, thân thể gầy gò của Cố Lai Bảo bị đẩy bay ra, trán đập vào đá.
Trương thị đang cho lợn ăn, nhìn thấy nhi tử mình bị đập rách đầu bất tỉnh, tức khắc nổi điên lên, cầm gáo múc cám lợn lao tới đánh Trần thị, bị Chu thị vừa vặn bắt gặp, lập tức đau lòng hét lên.
Không phải Chu thị đau lòng Cố Lai Bảo bị thương, cũng không phải đau lòng con dâu cả bị đánh, mà là đau lòng cái gáo múc cám lợn trong tay Trương thị kia.
Đáng tiếc, lúc Chu thị kêu lên đã muộn, vài phát Trương thị đã làm vỡ cái gáo.

Hậu quả của việc đập vỡ gáo múc cám lợn là Trương kia bị Chu thị ra sức đánh, Trần thị bị ăn đánh cũng nhân cơ hội đòi lại, sau khi Trương thị bị đánh đau cũng hoàn hồn, vội vàng đòi Chu thị gọi đại phu đến xem Cố Lai Bảo.
Chưa tính đến việc Chu thị tức giận vì chuyện gáo múc cám lợn, dù không tức giận cũng không có khả năng ra nửa đồng, chẳng những không mời đại phu mà còn vừa đánh vừa mắng, lời nói ra không một câu dễ nghe.
Trong lúc đánh chửi hai nha đầu kinh hãi bật khóc, Trương thị tranh thủ vọt tới, nhìn thấy dáng vẻ chỉ treo mành chuông của Cố Lai Bảo, dù có kêu thế nào cũng không tỉnh, tựa như không còn hơi thở.
Trương thị như bị sét đánh, toàn thân ngây dại, hai nha đầu cũng sợ hãi.
Ở thời đại này, có thể chết chồng chết vợ, chính là không thể không có nhi tử.
Lúc Trương thị sinh Cố Lai Bảo đã bị thương thân mình, đời này không có khả năng lại mang thai, bởi vì sinh nha đầu nên đã bấm bụng chịu đựng nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì sinh hạ Cố Lai Bảo mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù nhi tử này mảnh mai nữa, chỉ cần còn sống thì chính là hy vọng của Trương thị, là cột trụ chống đỡ nàng sống sót.
Nếu là trước kia, đôi khi Trương thị cũng sẽ hận Cố Đại Hà không có tiền đồ, nhưng sau khi cảm nhận nhi tử hết thuốc chữa, kể cả hận Trương thị đều không hận nổi nữa, còn sống hay đã chết không có gì khác biệt.
Về phần Tam Nha Tứ Nha, hoàn toàn bị dọa sợ, chịu ảnh hưởng từ Trương thị, cũng có vẻ tuyệt vọng.
Cố Nhị Nha nhìn ngó nhìn nghiêng, hơi đắc ý vênh váo: “Quỷ đòi nợ này cuối cùng phải chết!”
Cố Phán Nhi nghe thấy thì nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Cố Nhị Nha, dọa Cố Nhị Nha lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch.

Cố Phán Nhi lại không để ý nàng, ánh mắt tìm quanh, cuối cùng tìm được Cố Đại Hà đang ngồi dưới đất ôm đầu trong góc, không nhìn rõ có vẻ mặt gì, khí tức tỏa ra trên thân khiến lòng người không vui nổi.
Bi thương? Sụp đổ? Tuyệt vọng… Thật phức tạp.
Cho dù thế nào, Cố Phán Nhi vẫn xem thường người cha tiện nghi này, bản thân không có tiền đồ thì thôi, còn liên lụy đám nhỏ cùng chịu khổ.
Chuyện quá khứ không nói nữa, chỉ nói hiện tại, rõ ràng là vợ và nhi tử nhà mình thua thiệt bị thương, không những không ra mặt đòi công đạo cho vợ con, còn trốn ở góc không động cựa.

Để Cố Phán Nhi nói, Trương thị gả cho nam nhân như vậy, đúng là xui xẻo tám kiếp.
Nhưng Cố Phán Nhi không định để ý đến bất cứ ai trong gia đình này, chỉ riêng Cố Lai Bảo tiểu tử có dáng dấp giống y như cọng giá đỗ này là khiến nàng không hạ quyết tâm được.
Nhìn thấy người cũng sắp đứt hơi rồi, còn đám người này không phải đang tiếp tục chửi rủa và cười trên nỗi đau người khác thì chính là đang ngẩn người, còn trì hoãn nữa muốn cứu cũng không thể cứu sống nổi.
Cố Phán Nhi không quản được nhiều như vậy, bước qua cướp lấy giá đỗ nhỏ, ôm lấy xong chạy ra ngoài, người bên trong đó thích thế nào thì thế ấy, nàng không muốn quản cũng lười quản.

Nhưng luôn sẽ có những tồn tại ăn no rửng mỡ, này đây, Cố Nhị Nha tỏ vẻ đắc ý chặn trước mặt Cố Phán Nhi, lớn tiếng kêu lên: “Đại tỷ có phải ngươi lại điên không vậy, nói thế nào thì quỷ đòi nợ này cũng là đệ đệ ruột của ngươi, bị ngươi làm thành đến sắp không còn thở nữa, ngươi lại điên ngốc cũng không thể hại hắn được, nên biết giết người phải đền mạng.”
“Giết người thì đền mạng?” Cố Phán Nhi dừng lại, sắc mặt cổ quái nhìn Trần thị: “Nói cũng phải, ta thật sự điên ngốc, nên báo quan mới đúng.”
Lời này vừa dứt, Trần thị vốn đang đầy mặt đắc ý lập tức cứng đờ, nhìn Cố Phán Nhi đang tỏ vẻ nghiêm túc không khỏi hoảng sợ.
Nha môn là nơi như nào? Là nơi bước vào cửa cho dù không có tội cũng phải bị lột xuống một lớp da, đừng nói quỷ đòi nợ yểu mệnh kia là bị nàng đẩy thành thế này, nếu vào nha môn…
Trần thị không dám nghĩ, cái mạng này của bản thân quý giá, còn chưa sống đủ, sao có thể đền mạng cho đồ đoản mệnh này, kinh hoảng kêu lên: “Mau lên, mau chặn nàng lại, không thể để cho nàng đi báo quan!” Sau khi nói xong lại vội vàng bổ nhào lên người Chu thị: “Nương à, nương phải cứu con dâu, con dâu không phải cố ý, ai mà biết tên đòi nợ này lại vô dụng vậy, còn tự ngã vỡ đầu.
Nương ơi, nếu con dâu ngồi nhà lao, thanh danh sẽ không còn nữa…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.