Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 7: Người Ta Nhìn Trúng, Kẻ Nào Dám Đụng Đến?




Chương 5: Người ta nhìn trúng, kẻ nào dám đụng đến?
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Sau trận mưa lớn, trời trở lạnh. Trần Thuyên nhân ngày nghỉ quyết định đi thăm con trai một chuyến. Huy Tư Hoàng phi cũng xin được theo cùng. Đoàn người rồng rắn ngang qua Ngự sử viện thì nghe được một trận náo loạn.
Chỉ thấy Huyền Trân cùng Thuấn Thần đang ngồi xổm trên đất, tay lăm lăm mấy viên sỏi, cung nhân xếp hàng hai bên tò mò ghé mắt xem. Chợt Huyền Trân nhăn mặt quát lên: "Họ Đoàn kia, ngươi lại dám ăn Quan của bản Công chúa?!"
"Ơ, lúc đầu là ai nói phải chơi thật công bằng, không phân biệt thân phận? Công chúa tập trung chút, sắp thua rồi kìa."
Thuấn Thần đưa tay che miệng ngáp một cái. Gì chứ trò "Ô ăn Quan" này hồi nhỏ nàng phải nói là vô địch thiên hạ (Thực ra năng lực gây chuyện và đánh nhau cũng vậy).
Gần đây cứ hở ra chút thời gian rảnh nào là lại bị Huyền Trân lôi đi bày đủ trò linh tinh, Thuấn Thần vốn đang thiếu ngủ vẫn phải ngáp ngắn ngáp dài lê lết theo bồi. Ai ngờ càng chơi lại càng hăng, còn vô tình kéo theo cả một đám cung nhân nô nức náo nhiệt như trảy hội. Thái giám Phúc Tử lo lắng nhìn mấy kẻ u mê quá độ kia, muốn tiến lên hô báo thì bị Trần Thuyên gạt đi. Chàng âm thầm bước tới, hòa vào đám đông theo dõi trận đấu.
Vui vẻ hi hi ha ha một hồi, rốt cuộc cũng có người phát hiện Hoàng đế ở ngay phía sau.
Cả đám kinh hoàng quỳ xuống, hớt ha hớt hải dập đầu tạ tội. Thuấn Thần đương nhiên là người bồn chồn nhất, không biết Trần Thuyên có suy diễn quan hệ trong sáng giữa nàng với Huyền Trân thành quan hệ mờ ám gì đó hay không nữa.
"Hoàng huynh, huynh đi đâu thế?" Huyền Trân tươi cười hỏi.
Trần Thuyên liếc qua Thuấn Thần một chút, đáp lời: "Đi thăm con trai của trẫm. Có muốn đi cùng không?"
Huyền Trân hớn hở: "Muốn. Đoàn Trung tán, ngươi cũng đi đi."
Thuấn Thần vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần để trở về ngủ tiếp, đầu đang hồi tưởng xem sáng nay lúc rời giường mình đã gập chăn chưa thì đột nhiên bị Huyền Trân lắc chuông gọi hồn về. Đau khổ chưa biết làm thế nào, Thuấn Thần lại nghe giọng Trần Thuyên giục:
"Không còn sớm nữa, mau đi thôi."
***
Huy Tư Hoàng phi là một mỹ nhân nhan sắc chim sa cá lặn, con gái của Bảo Quốc vương Trần Bình Trọng, danh tướng nhà Trần. Gia thế hiển hách như vậy, sau khi sinh hạ Trần Mạnh, trong Hậu cung coi như Huy Tư địa vị cao nhất, Thánh Tư Phu nhân cũng khó mà sánh bằng.
Trong chuyến đi săn của hoàng thất, Huy Tư còn đang dưỡng thai nên không thể đến, bây giờ Thuấn Thần mới có dịp diện kiến. Trần Thuyên có bốn phi tần, vị phi tần này xem ra là xinh đẹp nhất. Dùng từ "tiên nữ giáng trần" để miêu tả cũng chẳng ngoa.
"Đoàn Trung tán, quan lại các ngươi làm việc chắc là vất vả lắm nhỉ?" Trong địa phận Hoàng thành, ngoài Hoàng đế và Hoàng hậu ra thì không ai được ngồi kiệu. Huy Tư dẫn theo cả đoàn cung nữ đi phía sau, mỉm cười hỏi chuyện Thuấn Thần.
Thuấn Thần gãi đầu đáp lại: "Được góp sức cho bệ hạ và dân chúng là phúc của thần, chút vất vả này có gì đáng nói."
Thuấn Thần còn đang trả lời, Trần Thuyên ở kiệu phía trên lại gọi nàng: "Đoàn Trung tán, ngươi lên đây."
Chàng đưa cho Thuấn Thần một chồng giấy tờ, thản nhiên nói: "Cầm đi, tấu chương quan trọng." Nhân tiện bồi thêm một câu: "Để trong kiệu hơi chật."
Thuấn Thần ngớ người. Chưa nói đến chuyện nàng trở thành thái giám năng suất cao của Hoàng đế, mà cái kiệu khủng bố kia của Trần Thuyên có mấy tờ giấy bé tí thế này cũng không thể chứa nổi à? Hay ham muốn tạo công ăn việc làm cho người khác đột nhiên trỗi dậy?
Đoàn người đi khoảng nửa canh giờ thì tới được phủ của Chiêu Văn vương.
Trần Mạnh vừa đầy tháng, chân tay cũng cứng cáp hơn một chút. Thằng bé nhìn thấy Trần Thuyên thì hai mắt sáng rỡ, giơ đôi tay mập mạp bé nhỏ về phía hắn. Trần Thuyên đón lấy con, đáy mắt ánh lên tia sáng ấm áp. Huy Tư uyển chuyển tới gần, khẽ nựng má đứa nhỏ:
"Thiếp thấy thật giống bệ hạ! Bệ hạ nhìn xem."
Hình ảnh gia đình ba người hạnh phúc đập vào mắt khiến Thuấn Thần suýt thì bị quáng gà. Nàng lắc đầu thở dài. Cô đơn quá lâu rồi, thấy mấy cặp đôi ân ân ái ái liền có chút ghen tỵ nhỏ nhen.
Huyền Trân cuống quít quay xung quanh Trần Mạnh: "Em, cho em bế, cho em bế!"
Trần Thuyên bất đắc dĩ mỉm cười, đưa Trần Mạnh qua tay Huyền Trân. Nàng đón lấy đứa nhỏ, nét mặt vui vẻ hết sức: "Anh, nó nhìn em, nó nhìn em này! Họ Đoàn, ngươi mau qua đây!"
Thuấn Thần nghe gọi, lại lóc cóc đi qua. Trần Mạnh nhìn thấy Thuấn Thần, cánh tay bé nhỏ giơ lên, tát đánh bép một cái vào má nàng.
"..."
Khoảnh khắc này, Thuấn Thần dùng hai tiếng "sững sờ" cũng không đủ để hình dung.

Huyền Trân trêu ghẹo: "Ha ha, đứa nhỏ thích ngươi đấy."
Thích mà tát người ta lệch cả quai hàm thế à? Thói ở đâu ra không biết.
Chiêu Văn vương cười sảng khoái: "Thánh Sinh (*) bình thường rất thờ ơ với mọi người, gia nhân phủ ta nó còn không thèm nhìn một cái. Vậy mà đối với Đoàn Trung tán lại thích thú đến thế... Ha ha, mắt nhìn người của đứa nhỏ này cũng sáng suốt như phụ thân nó vậy."
(*) Thánh Sinh: tên khác của Trần Mạnh, do Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật đặt, để giống hai người con của ông, con trai Thánh An và con gái Thánh Nô.
Có ai thấy nó vừa tát nàng không hả? Âm thanh sinh động tràn đấy sức sống thế cơ mà?! Cái nhà này từ trên xuống dưới rõ ràng đều là một ổ cáo, từ cáo già tới cáo con, đều dám làm không dám chịu!
***
Trần Thuyên chơi cùng con trai một lát nữa rồi gọi Sĩ Cố, Chu Bộ vào phòng trong bàn việc quân. Theo tin tình báo từ biên giới phía Tây Nam, Ai Lao lại đang ráo riết xây dựng quân đội, tích trữ lương thảo, trang bị khí giới, mưu đồ bộc lộ rõ ràng.
"Ba lần thất bại dưới quân ta mà Ai Lao vẫn chưa chịu buông kiếm?" Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật căm phẫn nói.
Trần Thuyên cau mày: "Chu Bộ, ngươi truyền tin đến biên giới Tây Nam, trước tiên cần phải lập tức sơ tán phụ nữ, người già và trẻ nhỏ."
Chiêu Văn vương chống tay lên thành bàn, đề xuất ý kiến: "Ta nghĩ lần này Đại Việt nên đánh một trận dứt điểm, để bọn chúng nhớ kĩ, và không dám tấn công trong nhiều năm dài."
Trần Thuyên gật đầu: "Có thể trẫm sẽ thân chinh ra trận."
***
Thăng Long là chốn phồn hoa náo nhiệt nhất ở Đại Việt. Ba lần kháng chiến chống Mông - Nguyên đã trôi qua nhiều năm, nhân dân giờ đây sống trong cảnh thái bình thịnh trị, no đủ ấm êm.
Huyền Trân ung dung tản bộ, trên tay cầm túi bánh rán mật ong. Nàng lại một mình lén trốn ra ngoài Hoàng cung chơi.
"Tiểu thư xinh đẹp, có muốn đi uống rượu với đại gia ta không?"
Một tên bặm trợn béo tròn mắt hấp háy nhìn Huyền Trân, giọng điệu đùa cợt.
Huyền Trân nghiêng đầu suy nghĩ: "Rượu? Thôi dẹp đi, ta không thích."
Anh trai nàng ngày trước vì rượu mà suýt bị phế ngôi, cũng may đã bỏ rồi. Điều đó càng chứng tỏ rượu chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tên bặm trợn đó nghe Huyền Trân nói vậy, miệng nở nụ cười gian trá, xáp lại gần nàng hơn: "Vậy nàng thích thứ gì, ta đều lấy cho nàng."
Gã ta còn đang định nhân cơ hội đụng chạm Huyền Trân thì bị một người ngăn lại, nhanh như chớp vặn trật khớp tay, khiến gã gào lên một tiếng thảm thiết.
Đám lâu la phía sau thấy vậy vội vàng chạy tới, gằn giọng quát: "Là kẻ nào?!"
Một người đàn ông cao lớn vận áo bào đen tuyền từ bao giờ đã đứng đó. Ánh mắt hắn sắc như dao, lại như phủ một tầng sương mỏng rất khó nắm bắt. Theo sau hắn còn có bốn người, ai nấy đều vạm vỡ uy nghiêm, hiếu võ thiện chiến.
"Người ta nhìn trúng, kẻ nào dám đụng đến?"
Người đàn ông đó cất cao giọng nói. Tên công tử béo mập kia bị đau vẫn còn đang run rẩy, đám tay chân của hắn cũng không dám làm càn, nhanh chóng đỡ chủ nhân rời đi.
Huyền Trân nhìn theo, khó hiểu tự hỏi: "Vừa nãy còn phách lối lắm mà?"
Người đàn ông kia yên lặng nhìn nàng một lát, sau đó bước tới, giọng nói trước sau vẫn lạnh lẽo vô tình: "Đàn bà con gái không nên ra ngoài một mình như vậy, mau về nhà đi."
Huyền Trân nhìn lại hắn, ngớ ra hồi lâu mới cười ngốc nghếch: "Chú ơi, chú đẹp trai quá!"
"..."
"Tôi có thể lấy thân báo đáp không?"
Người phía trước thân hình đột nhiên khựng lại, đám hộ vệ phía sau cũng cúi gằm mặt, không dám ho he tiếng nào. Hắn không tự nhiên đối diện với nụ cười trong veo như sương sớm của thiếu nữ trước mặt, hơi nghiêng người né tránh, thái độ cũng bớt đi vài phần lạnh nhạt: "Đàn bà con gái không nên ăn nói như vậy, phải có phép tắc."
Huyền Trân nhăn mặt giận dỗi: "Gì chứ? Những lời tôi nói đều là thật lòng thật dạ, tôi trước giờ ghét nhất lễ giáo rườm rà... Mà, nghe giọng của chú lạ lắm, hẳn không phải là người vùng này."
"Ta là người Chiêm Thành."

"A, người Chiêm Thành hả? Tôi muốn đến Chiêm Thành một chuyến từ lâu rồi, chú cho tôi theo cùng nhé."
"Cô dựa vào đâu?" Dựa vào đâu mà dám bắt trẫm đem cô theo cùng?
"Ha ha, nói nhỏ cho chú biết, tôi là Huyền Trân Công chúa của Đại Việt. Bắt cóc tôi đòi tiền chuộc đi, được nhiều lắm đó nha."
"..." Trẫm đã biết trước cô ta là ai nhưng thật sự có cô Công chúa nào bô bô với người khác Ta là Công chúa tới bắt ta đi thế này à?
"Nhưng nhìn chú ăn mặc xa xỉ thế này, chắc cũng không đến mức phải làm chuyện đó đâu nhỉ?"
Người nọ phiền muộn nhắm mắt, sắp không giữ nổi bộ mặt lạnh lùng: Đây là thể loại gì vậy? Anh trai Hoàng đế của cô ta chắc phải vất vả khổ sở với đứa em gái quái đản gàn dở như thế này lắm. Xem ra Việt Hoàng (*) cũng sống không dễ dàng gì.
(*) Cách người nước khác gọi Hoàng đế của Đại Việt thời đó.
Trần Thuyên ở cung Quan Triều, không tự nhiên hắt xì một cái.
"Tóm lại, bao giờ chúng ta sẽ đi Chiêm Thành đây?"
Huyền Trân nhìn người kia cười hỏi. Sau giây phút ngạc nhiên, hắn khôi phục lại trạng thái lãnh đạm ngày thường: "Ngay bây giờ, thế nào?" Đám hộ vệ phía sau nghe chủ nhân nói vậy thì kinh ngạc giật mình, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ lặng yên đợi lệnh.
Huyền Trân nhanh nhẹn cầm tay hắn kéo đi: "Vậy mau lên, bệ hạ tìm thấy là tôi tiêu đời đó."
Cánh tay bị kéo hơi gượng gạo, người đàn ông kia trước nay trên chiến trường chém giết mặt không đổi sắc, hiện giờ bị một cô gái cầm tay lại vô cùng lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải. Tuy nhiên hắn vẫn đủ lý trí để nhận ra có điểm bất thường.
Cô gái này nhìn bề ngoài thì thực sự rất ngu xuẩn, nhưng hắn biết, trong ánh mắt nàng ta chứa đựng điều gì đó chẳng hề đơn giản như vậy.
Lỡ đâm lao phải theo lao, Chế Mân đành ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc kệ nàng vậy.
***
Giao Châu quỳ trên đại điện rộng lớn, nước mắt đầm đìa dập đầu liên tục lên nền đất: "Nô tì tội đáng chết! Nô tì đáng chết vạn lần!"
Thuấn Thần nhìn nàng ta dập đầu đến rớm máu thì không khỏi có chút thương xót, lại liếc nhìn Trần Thuyên khuôn mặt lạnh tanh bên cạnh.
"Công chúa đã đi đâu?"
"Dạ bẩm, Công chúa cho bồ câu đưa thư về báo, người sẽ tới Chiêm Thành."
Trần Thuyên nghe thế thì mày khẽ chau lại, thấp giọng mắng: "Con nhóc này..."
Chu Bộ chắp tay nói: "Quan gia, Ai Lao đã bắt đầu tấn công Đà Giang, tình hình nguy cấp. Mà bây giờ Công chúa lại nằm trong tay Chiêm Thành, thực sự cũng không thể thờ ơ."
Thuấn Thần chép miệng: Chậc, tai ương liên tiếp kéo đến, bệ hạ người định xử lí thế nào đây?
"Truyền Võ tướng Phạm Ngũ Lão và Huệ Vũ Đại vương tới cho trẫm."
Thuấn Thần còn đang ôm tâm trạng hóng hớt thì đột nhiên bị chàng gọi lại: "Đoàn Trung tán, khanh còn không mau qua đây."
"..."
Thuấn Thần lớ ngớ lò dò đi tới, vẻ mặt ngốc nghếch mù mờ. Trần Thuyên cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, nghiêm nghị ra lệnh: "Cùng trẫm tới Chiêm Thành."
Vẻ mặt lớ ngớ thoắt cái tối sầm như bị sét đánh: Trần Thuyên! Ngài thích chết thì đi một mình đi, lại còn kéo theo bà đây! Chiêm Thành với Đại Việt ngoài mặt là quan hệ láng giềng thân thiết, nhưng bên trong sóng ngầm cuồn cuộn, ai biết được sẽ nổ ra chiến tranh vào lúc nào chứ?
Xui xẻo nếu xảy ra chuyện gì, Trần Thuyên là Hoàng đế Đại Việt văn võ song toàn, lại được Sĩ Cố và Chu Bộ bảo vệ, ai dám đụng đến? Còn Thuấn Thần nàng có chết cũng không ai thèm quan tâm, cùng lắm quay về được hắn truy phong ban tặng mấy bức hoành phi.
"Bệ hạ, hạ thần đi theo chỉ vướng chân. Chuyện này vẫn nên để những người năng lực vượt trội làm thì tốt hơn." Thuấn Thần uyển chuyển từ chối.
Trần Thuyên ngắt lời nàng: "Quy định từ xưa, Hoàng đế đi đâu, Ngự sử theo đó. Trẫm cần một người giỏi ăn nói. Chẳng phải Hậu cung còn chào đón ngươi tới hơn cả trẫm hay sao? Hiện tại ngươi có đất dụng võ rồi đó." Dịch trắng ra là muốn mất chức thì cứ ở lại.
"..." Một câu cũng không thốt nên lời.

"Vậy đi, ngày kia khởi hành."
Nhân quyền đã trôi dạt về nơi xa lắm...
***
"Không ngờ chú là vua của Chiêm Thành! Số ta may mắn thật nha!"
Huyền Trân tung tăng nhảy nhót xung quanh nam nhân kia, lại vui vẻ hỏi: "Vậy tên của chú là gì?"
"Chế Mân."
"Là Mân trong "Mang mang đại khối, du du cao mân"(*) sao? Vậy từ giờ ta gọi thúc là Mân Mân được không?"
(*) Mang mang đại khối, du du cao mân: Mênh mông vũ trụ, thăm thẳm trời cao. Trích Tự tế văn của Đào Uyên Minh. Từ Mân trong tên Chế Mân còn có nghĩa là mùa thu.
Một hộ vệ đằng sau cuối cùng không thể đứng nhìn được nữa, giơ kiếm lên ngang người Huyền Trân, quát: "Hỗn xược! Sao ngươi dám đặt bệ hạ ngang hàng với mình như vậy?"
Chế Mân liếc mắt qua hắn, hộ vệ hiểu ý, tuy không cam chịu nhưng vẫn thu kiếm về. Chế Mân lại quay sang Huyền Trân, lạnh lùng nhìn nàng: "Không được."
"Mân Mân, Mân Mân, Mân Mân!"
"Thử gọi lại lần nữa xem." Ánh mắt hắn nheo lại cảnh cáo.
"... Ta đói rồi."
Chế Mân năm nay đã ba mươi ba tuổi, so với Huyền Trân mới mười sáu thì thực sự là quan hệ chú cháu. Chế Mân vốn tính tình nghiêm túc chính trực, chuyện hắn mang về cung một cô gái nhỏ tuổi như vậy, quả thực khiến cho mọi người phải nhìn bằng cặp mắt thảng thốt.
Mà Huyền Trân, trừ lúc lên triều, tắm rửa và đi ngủ ra, còn lại khi nào cũng thấy nàng dính theo sau hắn, y như cục bánh nếp, ồn ào náo loạn đến mức đám hộ vệ thấy sốt cả ruột. Vậy nhưng Chế Mân luôn bình thản đón nhận, nàng gọi một câu hắn đáp một câu, nhàn hạ như việc ăn cơm uống nước hàng ngày.
Vì thế lâu lâu trong điện lại truyền ra vài đoạn đối thoại thế này:
"Cho ta cái nghiên mực đi mà."
"Không được, đổ xuống hồ, cá sẽ chết."
"..."
"...Cô thơm má ta làm gì?"
"Mỗi khi được ta thơm má Phụ hoàng sẽ đáp ứng tất cả."
"Ta không phải Phụ hoàng cô."
Tiếng lòng Chế Mân: Chết tiệt! Dám chê trẫm già!
Những đoạn đối thoại kiểu như vậy kéo dài tới tận khi Trần Thuyên đến rước cô em gái phiền phức này về.
***
Sáng sớm, Chế Mân ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương. Bên ngoài, một bóng dáng nhỏ nhắn rón rén bước qua. Hắn dừng bút, không ngẩng lên mà ra lệnh: "Vào đây."
Chiếc bóng nọ thoáng khựng lại. Huyền Trân giơ tay, gượng cười chào Chế Mân rồi dè dặt đi vào. Hắn lại hỏi: "Sau lưng ngươi?"
"Cái này... cái này..."
Chế Mân đặt bút đứng dậy, ép Huyền Trân lùi dần về sau. Nàng cứ vậy mà chẳng mấy chốc đã dán sát vào tường, tay trái bất giác buông lỏng. Con mèo tam thể bé nhỏ rơi xuống, kêu "meo" một tiếng, chạy ra ngoài. Huyền Trân chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nó nữa, bởi gương mặt Chế Mân đã ở gần ngay bên. Nàng có thể cảm nhận hơi thở nóng rực cùng mùi hương nồng đượm đặc trưng trên cơ thể hắn.
"Mân... Mân Mân, ta nhặt được nó ở hoa viên cạnh hồ. Ta... ta..."
Huyền Trân lúng túng giải thích, né tránh ánh mắt của Chế Mân. Một tay hắn chống lên tường, tay còn lại nắm lấy cánh tay nàng, hàn khí vương vấn quanh thân: "Hãy làm những gì mình muốn đi."
"Ý... ý của ngài là gì?"
Đôi mắt Huyền Trân ngân ngấn nước, bối rối không biết nên làm thế nào. Chế Mân cứ yên lặng đứng như vậy, lát sau lại thở dài, quay người ngồi xuống bàn: "Ra ngoài đi."
***
Cung Trùng Quang, phủ Thiên Trường.
"Thượng hoàng, thư đã được gửi tới."
Trần Khâm nghe gia nhân bẩm báo thì lặng lẽ gật đầu, cho hắn lui ra. Ông cầm mật thư đọc rồi châm đèn đốt, nói: "Có phải trẫm đã làm sai? Nói cho Huyền Trân biết chuyện, cứ nghĩ nó sẽ thôi ôm lòng tơ tưởng lung tung, nào ngờ lại khiến con bé kích động tới mức chạy đến Chiêm Thành."

Người ngồi đối diện Trần Khâm khẽ lắc đầu: "Mọi việc tự có kiếp số của nó."
Trần Khâm khó nén được tiếng thở dài: "Trẫm già thật rồi, những chuyện như vậy giờ đâu quản nổi nữa. Trần Thuyên là một đứa trẻ thông minh, hẳn đã lờ mờ đoán ra. Trẫm rồi cũng chẳng còn phận sự, có thể một lòng tu hành. Nhưng sư thầy, người ta thật sự không thể tránh khỏi vận mệnh an bài sao?"
Người đối diện chỉ mỉm cười nhạt nhòa: "Người năm xưa rời Yên Tử, Phật duyên chưa dứt, cuối cùng vẫn trở lại đó thôi."
***
Đêm xuống, không gian yên ắng vô cùng. Người nằm trên long sàng hơi thở đều đều, dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu. Đột nhiên, cửa khẽ mở, một kẻ lạ thận trọng tiến vào.
Bước về phía long sàng, trên tay người bịt mặt cầm một con dao nhỏ sắc lẹm. Thấy nam nhân trên giường vẫn không có động tĩnh gì, người này kiểm tra nến, an tâm khi thấy mê hương đã cháy hết, sau đó lập tức trèo lên long sàng, giơ dao lên, hạ quyết tâm chuẩn bị đâm xuống.
Nhưng ở thời khắc cuối cùng, người nọ lại do dự. Con dao trên tay run run không dám hạ xuống. Nàng lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông kia. Ánh trăng mờ mờ chiếu qua khe cửa, nào đủ để soi tỏ gương mặt hắn, vậy mà lại khiến nàng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Hắn...thật sự phải chết ư?
Thu dao về, người nọ chuẩn bị rời đi thì một giọng nói cất lên: "Sao nàng không giết ta?"
Chế Mân chậm rãi mở mắt. Trong màn đêm, ánh mắt của hắn càng lấp lánh, nhưng Huyền Trân vẫn cảm nhận được vài tia u ám. Nàng rũ mắt: "Điều này Mân Mân còn phải hỏi sao?"
Chế Mân bình thản ngồi dậy, không nhìn Huyền Trân: "Lẽ nào Công chúa động lòng rồi?"
Huyền Trân im lặng. Nàng đứng dậy định rời đi thì bị một cánh tay mạnh mẽ kéo xuống. Chế Mân ôm lấy gương mặt nàng, hôn lên môi nàng, không cho nàng thời gian kháng cự. Huyền Trân ngẩn người, lát sau mới phản ứng, đẩy Chế Mân ra. Nhưng hắn giống như gọng kìm, nàng sao có thể chống lại?
Chế Mân nở nụ cười giễu cợt. Nàng ôm lòng hận thù tới để quyến rũ rồi giết hắn, kết cục thì thế nào đây? Nàng ngược lại còn động lòng với hắn.
Nhưng cuộc đời cũng thật bi ai. Nàng đã thành công rồi.
Chế Mân cảm nhận giọt nước mắt nóng hổi của Huyền Trân rơi trên gò má, chậm rãi hòa vào khóe môi của hai người, mặn đắng xót xa. Người của hoàng tộc sinh ra đã được định sẵn một cuộc đời hi sinh vì thiên hạ, nào có chỗ cho những tư tình tầm thường.
Người con gái bé nhỏ như vậy, mong manh như vậy, Chế Mân tự hỏi nàng đang phải chịu đựng cái gì đây? Hắn không muốn nàng khóc, không muốn nàng phải vì bất kì ai mà khổ sở. Lê dân bách tính thì đã sao, giang sơn đất nước có là gì? Khoảnh khắc này, hắn chỉ muốn cứ ích kỉ như thế, cứ hèn mọn như thế.
Dịu dàng buông Huyền Trân ra, Chế Mân cẩn thận lau nước mắt cho nàng. Giọng nói của hắn khàn khàn: "Huyền Trân, nàng trở thành Hoàng hậu Chiêm Thành nhé..."
***
Phạm Ngũ Lão được triệu vào cung, Thuấn Thần đứng ngoài cửa nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng.
Chứ còn sao nữa! Có mấy người giáo đâm vào đùi mà mặt vẫn không đổi sắc giống Phạm Ngũ Lão đâu?!
Trần Thuyên tuy là bậc Đế vương nhưng ánh mắt nhìn Phạm Tướng quân vẫn rất kính nể. Chàng nhanh chóng cho ông miễn lễ, lại hỏi han ông đi đường có vất vả hay không, rồi sai ban ghế cho ngồi.
"Tướng quân, chắc khanh cũng nghe tin tức từ Đà Giang truyền về rồi chứ?"
"Bệ hạ, thần đã nghe nói."
"Lần này trẫm vốn có ý định thân chinh đi đánh, nhưng đột nhiên lại phát sinh ra chuyện của Công chúa, không thể trì hoãn được."
Phạm Ngũ Lão nghe vậy thì cung kính chắp tay: "Bệ hạ, sự việc không thể chậm trễ. Thần xin được cùng Quan gia san sẻ gánh nặng."
"Vậy lần này trẫm để Tướng quân xuất trận. Trẫm rất tin tưởng vào tài năng của khanh."
"Quan gia quá khen. Thần nguyện đem chút tài hèn sức mọn này phục vụ cho giang sơn xã tắc."
Hai người còn đang nói chuyện thì có tin báo Huệ Vũ Đại vương tới. Trần Thuyên cho Phạm Ngũ Lão lui rồi gọi Trần Quốc Chẩn vào.
"Bệ hạ, Huyền Trân dám sang tận Chiêm Thành ư?"
Trần Thuyên lắc đầu: "Con bé ngày thường hiếu động ranh mãnh, nhưng trẫm tin nó cũng không có cái gan ấy."
Trần Quốc Chẩn thận trọng nhìn Trần Thuyên: "Ý của bệ hạ là..."
"Chưa thể tùy tiện kết luận." Trần Thuyên lắc đầu, lại nhìn Trần Quốc Chẩn: "Có lẽ trẫm sẽ đi khoảng bảy tám ngày. Trẫm muốn nhờ em quản lý công việc trong triều."
Trần Quốc Chẩn nghiêm túc chắp tay, giọng điệu khảng khái: "Được. Anh đừng lo lắng."
- Hết chương 5 -
MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
BÌNH CHỌN CHO BỌN MÌNH NHA! ^^
TianDiLingLing



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.