Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 6: Ai Cho Ngươi Ân Sủng?




Chương 4: Ai cho ngươi ân sủng?
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Hội săn bắn của hoàng thất diễn ra mỗi năm một lần, thông thường thì cấm quân, cung nhân và vài vị quan quyền cao chức trọng sẽ được phái đi theo hầu. Nhưng năm nay có một sự khác biệt lớn, đó chính là các quan viên thấp cổ bé họng cũng phải cùng tham gia.
Nói rằng tham gia để giải trí, thực chất là xách mông theo hầu những vị vương tử quận chúa, đồng thời bảo vệ mấy người đó khỏi thích khách sát thủ. Nếu họ có mệnh hệ gì thì quan viên tôm tép cũng sẽ chịu tội liên đới, chuẩn bị rửa cổ hầu đao đi là vừa.
Hoặc giả như phục vụ không tốt, khiến những người có xuất thân cao quý ấy phật ý, tiền đồ ngày sau hẳn sẽ rơi vào ngõ cụt, thê thảm miễn bàn.
Mà nếu lần này tham gia, nhân vật Thuấn Thần phải theo hầu lại là người có thân phận cao quý nhất, tính khí khó hầu nhất, tỉ lệ bị thích khách ám sát chắc chắn cũng chiếm vị trí thứ nhất.
Thế nên gọi hai tiếng giải trí cho lịch sự, chứ thực chất đây chẳng khác gì loại hình hoạt động hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần của người vô tội. Một công dân hiện đại, ủng hộ tư tưởng tự do dân chủ như Thuấn Thần, đương nhiên là cực lực phản đối việc tổ chức hội săn bắn. Sao lại vì hứng thú của vài người mà làm cả trăm người khác phải mệt nhọc chứ? Hơn nữa săn bắn có gì tốt? Nếu chỉ săn vài con gà con thỏ, cái loại mà tới nông trang là thấy ngập mặt ấy thì thôi đi, nhưng mấy vị này lại không muốn làm mất mặt hoàng thất, cố sống cố chết săn mấy con hổ báo voi sư tử hệ số nguy hiểm cao lại quý hiếm. Động vật hoang dã vào sách đỏ nhiều lắm có hiểu không? Phải biết bảo vệ ngay từ bây giờ chứ.
Hơn nữa một con vật đang yên đang lành sinh sống, mấy người đột ngột xông vào nơi cư ngụ của nó rồi bắt giết phanh thây, rốt cuộc chỉ lấy bộ lông cùng gân cốt ngâm rượu, không thấy tàn ác lắm sao?
Thuấn Thần vốn yêu thương động vật, không kể to nhỏ hay chủng loại, chỉ cần có sinh mệnh nàng đều sẽ trân trọng. Hơn nữa còn bị ảnh hưởng bởi sư thầy, là người xuất gia không sát sinh, Thuấn Thần tuy không phải người thuần ăn chay, cũng hay đe dọa lũ bồ câu sẽ vặt lông chúng làm món chim quay, nhưng thực sự chẳng bao giờ tự tay đoạt đi mạng sống của một sinh vật, càng ghét phải nhìn cảnh giết mổ.
...Tất nhiên là trừ con muỗi.
Tóm lại Thuấn Thần không muốn hội săn bắn này diễn ra, thế nên dùng hết sức mình can gián Hoàng thượng, mong Hoàng thượng đổi ý.
Tiếc rằng sức lực có hạn, sau khi Thuấn Thần trình bày lý do, phân tích thiệt hơn, dù cho Trần Thuyên có trầm ngâm suy ngẫm lời nàng nói, thì đám quan võ phía dưới cũng nhao nhao phản đối, tâu cái gì mà đây là dịp hiếm hoi để Hoàng thượng nghỉ ngơi thư giãn. Hừ, nói toạc ra là bọn họ ngứa ngáy tay chân muốn khoe khoang tài nghệ với đám quan văn cho rồi!
Rốt cuộc quan văn quan võ tranh luận ầm ĩ, Thuấn Thần đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Buổi tối, tại cung Quan Triều, Trần Thuyên nghi hoặc hỏi người đang đứng phía sau mình: "Không phải hôm trước trên triều khanh đã đồng ý tham gia hội săn bắn sao?"
"Hôm trước là do thần chưa suy nghĩ kỹ càng, sáng nay về Tư Phúc thăm sư thầy, người lại buồn rầu kể việc bồ câu trong chùa bị bắt trộm mang đi làm thịt. Thiết nghĩ sư thầy có tấm lòng từ bi như vậy, nếu biết thần ủng hộ việc sát sinh, chắc chắn sẽ rất thất vọng." Thuấn Thần sớm đã chuẩn bị sẵn lý do, trôi chảy đáp lời.
Trong lòng còn thầm đắc ý: Mình thế này chính là có hiếu có thiện, rất đáng được khen nha!
Quả nhiên Trần Thuyên nghe xong liền "Ồ" lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, tuy nhiên sau đó chàng thở dài: "Tiếc rằng đây là quy củ, mỗi năm một lần, không thể thay đổi."
"Quy củ sinh ra không phải là để phá vỡ sao?" Thuấn Thần thấp giọng lầm bầm.
"...Trẫm nghe thấy đấy."
"..." Không phải đâu, ngài nghe nhầm rồi.
"Có điều về việc không săn bắt những động vật quý hiếm, trẫm thấy điểm này rất hợp lý, có thể thực hiện được." Trần Thuyên đặt bút lông xuống, tay gõ thư án có chút suy tư nói.
Dù sao thì chàng cũng sợ đau, nhỡ may bị mấy cái vuốt gấu vuốt hổ vả cho cái thì phải làm sao?
"Bệ hạ anh minh." Thuấn Thần quỳ xuống khấu đầu tạ ơn.
Nàng quả nhiên không gửi hy vọng nhầm chỗ mà.
Ba ngày sau, thánh chỉ được ban xuống, đại khái ra lệnh toàn bộ bá quan văn võ, hoàng thân quốc thích tham gia hội săn bắn tuyệt đối không được phép cố tình săn động vật ăn thịt cỡ lớn nguy hiểm, nếu phát hiện sẽ bị phạt nặng.

Còn Thuấn Thần thì cứ vui vui vẻ vẻ chuẩn bị cho ngày đi săn. Trốn không trốn được, đã vậy tiếp nhận cũng chẳng sao. Nàng chỉ tiếc thời gian ngủ vốn ít lại càng thêm ít của mình mà thôi.
Cùng lúc đó, ở lầu cao ngoài Hoàng cung, một kẻ nghiến răng, ánh mắt lộ rõ vẻ thâm độc, âm thanh phát ra từ cổ họng tựa tiếng gầm gừ của thú dữ:
"Tên Đoàn Trung tán này quả là đáng hận."
Một giọng nói bình tĩnh phát ra từ sau lưng hắn: "Đoàn Trung tán ngươi nói tên họ là gì, có phải Đoàn Như Hài hay không?"
"Đúng vậy. Sư phụ biết hắn sao?" Kẻ nọ ngạc nhiên
---
Người được gọi là sư phụ hừ khẽ một tiếng: "Đó là một trong những kẻ chúng ta phải đề phòng. Đoàn Nhữ Hài vì giúp Trần Thuyên giữ ngôi mà tuổi trẻ đã được làm Ngự sử Trung tán, người khẳng định được vị thế của Đại Việt trước Chiêm Thành, để Trần Thuyên được ca ngợi cũng là hắn. Nhất là sau này, chiến tranh giữa Đại Việt và Chiêm Thành nổ ra, người giúp Đại Việt thắng mà không tốn một mũi tên cũng là hắn."
"Cụ thể là thế nào? Đoàn Nhữ Hài còn làm những gì?" Kẻ nọ nghe vậy, sốt sắng
---
Người kia lật giở quyển sách trong tay, trầm ngâm: "Để ta tóm tắt cho ngươi nghe. Trong lần tới Chiêm Thành đầu tiên, Đoàn Nhữ Hài đã thay đổi được tục lệ sứ thần Đại Việt phải bái lạy chúa Chiêm. Sau khi Đại Việt thu về hai châu Ô, Lý, hắn được cử đi trị an, làm rất tốt, rất được nể phục. Trận chiến giữa hai nước nổ ra, hắn làm Thiên tử chiêu dụ sứ, thuyết phục được chúa Chiêm ra hàng. Đại Việt thắng mà không cần đánh. Cho tới khi theo Trần Mạnh đi đánh Ai Lao, gặp mây mù, bị phục kích, cuối cùng chết đuối. Có điều trận chiến này sử ghi lại có mâu thuẫn. Sử kí toàn thư nói thua, nhưng bia văn Trần Mạnh cho người khắc lại là thắng."
Hắn tổng kết "Nói tóm lại, kẻ này nhất định phải coi chừng. Có cơ hội thì diệt trừ hậu họa, cũng chẳng thừa."
***
Cuối hè thời tiết đã bớt oi bức, Thuấn Thần lại là người hiện đại, ở cổ đại vốn không có hiện tượng nhà kính hay Trái Đất nóng lên, vì thế nàng cũng chẳng hề ghét bỏ mùa hè. Tuy nhiên đi một đoạn đường dài lên rừng, người hoạt động mạnh không đổ mồ hôi như Thuấn Thần cũng mệt bở hơi tai, lưng áo ướt đẫm. Quay đầu nhìn đám quan văn lếch thếch lết đằng sau, Thuấn Thần cảm thấy vô cùng tội lỗi, lại lẩm bẩm may mắn mình mặc áo quần gọn nhẹ, ngoài túi điểm tâm cỡ bự mang theo ăn vặt thì cũng chẳng còn gì.
Có điều với vận số đen đủi của Thuấn Thần, may mắn cũng chẳng ở lại được lâu. Thân là Ngự sử Trung tán, chức vụ không thể coi như tôm tép, thế nên nàng không cần đi bộ, tuy nhiên con ngựa được cấp thì nhìn đã thấy vô cùng kém cỏi còi cọc.
Ở hiện đại, Thuấn Thần chưa từng được cưỡi ngựa, về cổ đại thì quả là ngựa đầy rẫy, có điều chỉ cần nàng làm ra hành động gì khác thường, lập tức sẽ bị mẫu thân bắt quỳ trước từ đường sám hối. Sau này thì nghèo quá là nghèo, không có tiền mua ngựa, hơn nữa cũng chẳng đi đâu, lần duy nhất được cưỡi lại chạy bán sống bán chết cùng Trần Thuyên. Hiện tại có thể tự mình điều khiển ngựa, Thuấn Thần đương nhiên không bỏ qua.
Tới thì cũng tới rồi, đường đến đây gian khổ như vậy, phải chơi cho thật vui mới xứng với công sức đã bỏ ra. Dù sao trước đây Thuấn Thần cũng là thủ lĩnh của đám trẻ con trong làng, khả năng nghịch ngợm đương nhiên là số một, dây thần kinh vận động cũng không tệ.
Thuấn Thần hăng tiết gà túm dây cương, xoa xoa lông ngựa, một chân đạp vào bàn đạp, muốn đu người lên.
Đó vốn là một tư thế cưỡi rất đẹp, vạt quan bào phóng khoáng bay lượn, động tác cũng dứt khoát không chê được vào đâu. Nếu có việc xảy ra thì đó cũng không phải là lỗi của Thuấn Thần, mà do ông thần xui xẻo thầm thương trộm nhớ nàng, thế mới bám riết không buông.
Thuấn Thần vừa dùng lực, con ngựa còm cõi kia đột ngột khuỵu chân, lảo đảo không vững, khiến nàng "bịch" một tiếng từ trên lưng ngựa rơi xuống thê thảm, chân còn đang mắc vào bàn đạp, khớp xương bị trẹo, lồi lên thành quả vải dưới lớp da, truyền tới một trận đau đớn.
"Địch xxx cái tên khốn nào chơi ông!!!" Thuấn Thần buột miệng chửi thề, còn không thèm để ý tới chân đau, hung hăng bật dậy, tiện thể đạp vài cú vào cái bàn đạp vô tội nọ. Tiếng cười ồ vừa rộ lên của đám quan lại lập tức tắt lịm.
Đương nhiên có đánh chết Thuấn Thần cũng không chịu thừa nhận nguyên nhân xuất phát từ cân nặng. Dù cho Thuấn Thần nàng thân cao mét bảy, chẳng hề thua kém đấng trượng phu, thì trọng lượng cũng không thể khiến một con ngựa phải ngã quỵ.
Nhìn Trần Thuyên mà xem, tay cầm cái cung bằng sừng chắc chắn cân nặng không vừa, lại mặc áo giáp sắt, còn đeo tên trên lưng, chưa kể tới chàng cao hơn Thuấn Thần gần cả cái đầu. Vậy mà con ngựa chàng cưỡi vẫn bình thản phi nước kiệu đấy thôi!
Ế ế, đợi đã! Hình như chàng đang phi về phía nàng thì phải?
"Đoàn Trung tán đừng chậm trễ nữa, mau theo hầu trẫm, vác cung tên đi." Trần Thuyên vẫy nàng.
"..." Ơ, vác thêm cái cung nặng chà bá này ấy hả, Thuấn Thần thì không sao, nhưng con ngựa cùi bắp kia chịu thế nào được?
Thuấn Thần bất đắc dĩ đưa tay đón lấy cây cung, xoay người muốn thử lên ngựa một lần nữa. Lập tức dưới cổ chân đau nhói, nhắc nhở nàng về thảm cảnh vừa diễn ra. Thuấn Thần suýt khuỵu xuống, rốt cục vẫn chống chọi lại được với cơn đau, cố tỏ ra bình thường tiếp tục bước đi.

"Chân ngươi làm sao đấy?" Trần Thuyên tất nhiên đã nhận ra điểm khác lạ.
"Bẩm Quan gia, là do đầu gối thần vốn không được tốt."
"Thế thì ra đằng kia ngồi đi." Trần Thuyên ra lệnh, đồng thời bước lên trước đoạt lấy cung tên.
"Thần không dám!"
Thuấn Thần dứt khoát từ chối, trong lòng nghĩ: Đùa à, để mình ngồi cùng chỗ với một đống phi tần, cung nữ, thái giám cắn hạt dưa uống nước chè ấy hả? Nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa. Hơn nữa mình là thần tử, lại ngồi chung với cái tổ hợp Hậu cung ấy, chẳng phải là chán sống rồi sao?
"Trẫm đã ra lệnh rồi, cứ việc làm theo. Không cần lo lắng."
"Thần hèn mọn, không dám nhận ân sủng."
Thuấn Thần khổ sở cúi đầu tránh ánh mắt kì quái của những người xung quanh: Không lo lắng cái đầu anh! Anh cho phép nhưng đám quan lại kia hẳn đã vô cùng ngứa mắt với tôi rồi. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chuyện xui xẻo hôm nay là do lũ người rảnh rỗi hẹp hòi đó gây ra. Có não phẳng mới nghe theo ấy!
Tiếng lòng Thuấn Thần là vậy, nhưng câu tiếp theo của Trần Thuyên lại khiến nàng há mồm.
Chàng khinh bỉ: "Ai cho ngươi ân sủng? Qua bên kia bóc hạt dẻ pha trà."
"...Thần tuân lệnh." Cái đậu, không bằng ngài cho ta làm thái giám luôn đi.
Liếc nhìn bóng cây râm mát, Thuấn Thần thở dài. Thôi thì cũng tốt, được ngồi nghe ngóng vài chuyện thâm cung bí sử, không phải chạy đi chạy lại nhiều.
Trần Thuyên cưỡi ngựa dẫn theo văn võ bá quan rời khỏi, ánh mắt dường như toát lên một tia sáng an tâm.
Kế hoạch lập ra từ lâu cho ngày hội săn bắn đổ vỡ. Bù lại đó Thuấn Thần có thể ngồi nói chuyện phiếm cùng vài cung nữ, thái giám. Những câu chuyện tình bi thương có, hạnh phúc có, hài hước có lâu nay đọc được trong sách nàng đều lôi ra kể và bàn luận, rốt cuộc thu hút cả các phi tần quanh đó há miệng nghe.
Cảnh tượng không hài hòa này kéo dài cho tới khi Trần Thuyên trở về.
Sau ngày hôm đó, khắp Hoàng cung truyền tai nhau về một vị Ngự sử Trung tán vừa dịu dàng vừa ưa nhìn, biết nhiều chuyện lạ, hơn nữa kể chuyện rất hay, lại còn hiểu lòng người. Vì vậy việc gần đây mỗi khi rảnh rỗi lại bị một đám cung nữ lôi kéo trò chuyện làm quen tặng quà lập tức trở thành phiền não lớn khó giải quyết của Thuấn Thần. Cho đến mãi sau này, khi vị Hoàng đế nào đó thẳng tay biến người tình trong mộng lý tưởng của các cung nữ thành hoạn quan, phiền não này mới gần như chấm dứt.
***
Huyền Trân công chúa, con gái út của Thượng hoàng Trần Nhân Tông, vị Hoàng muội mà Trần Anh Tông yêu quý nhất, là một thiếu nữ vô cùng đáng yêu.
Nàng có một đôi mắt hạnh đen láy, không sắc sảo giống như anh trai của mình. Đôi môi đỏ mọng như trái dâu rừng, khuôn mặt bầu bĩnh với làn da trắng sứ, suối tóc óng ả mềm tựa mây, thân hình mảnh mai yểu điệu, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại còn được học võ từ nhỏ, thông minh lanh lợi ai ai cũng yêu mến, thật không hổ là đứa trẻ mang dòng dõi hoàng tộc.
Tuy nhiên, sở thích của Huyền Trân không ăn nhập gì với dáng vẻ của nàng.
"Công chúa! Người ở đâu vậy? Đừng làm nô tì sợ! Công chúa!"
Giao Châu, cung nữ thân cận nhất của Huyền Trân kêu đến khản cả cổ nhưng không một ai đáp lại. Nàng ta vô cùng lo lắng, bởi nếu Công chúa có mệnh hệ gì, chỉ sợ là cả họ nhà nàng ta không ai giữ nổi mạng nữa. Giao Châu cuống cuồng chạy đi mà không biết rằng, sau lưng nàng hơn chục thước, cũng có một giọng nói run rẩy cất lên: "Giao... Giao Châu, ta... ta ở đây... Cứu... cứu mạng..."
Huyền Trân vốn thường xuyên lén trốn ra ngoài Hoàng cung du ngoạn, vì vậy mới hợp với tính cách Trần Thuyên, của ngon vật lạ ở khắp nơi, món nào nàng cũng đã từng thử qua. Huyền Trân lại còn có hứng thú học mấy trò ở dân gian, ví dụ như lúc nãy, bày cho đám cung nữ chơi trốn tìm cùng mình.
Huyền Trân trong lúc tìm chỗ trốn thì nhìn thấy một cái cây cổ thụ. Nàng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức trèo lên, sau đó lần đầu tiên phát hiện ra chứng sợ độ cao của mình. Thiếu nữ mười sáu tuổi khóc dở mếu dở ôm chặt lấy thân cây, không biết làm cách nào để xuống.

Sắp sửa ngất xỉu đến nơi, Huyền Trân chợt nhìn thấy từ xa đi tới một người. Người này đội mũ Đinh tự màu đen, vận quan bào đờ đẫn bước đi, sắc mặt buồn bã. Đến chỗ cái cây Huyền Trân đang ở trên, người này bỗng nhiên tóm lấy thân cây, đập đầu bụp bụp vào đó, khóc ầm lên:
"Mợ nó! Sao mình không nhớ đến Hưng Đạo Vương sớm hơn chứ?! Người ba lần dẹp tan quân Nguyên, còn viết nên Hịch tướng sĩ khích lệ tinh thần của binh lính, văn võ toàn tài như vậy, qua đời mất rồi. Chưa kịp nhờ Người chỉ bảo đôi điều, Người đã khuất. Aaaaaa! Cuộc đời thật tuyệt vọng mà!!!"
(*) Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn: giữ chức Quốc công tiết chế - Tổng chỉ huy quân đội, là người đã có công lao to lớn trong ba cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Mông - Nguyên (1258-1288).
Người kia nói một câu lại đá một cái vào thân cây, Huyền Trân cũng không buồn quan tâm xem hắn đang lảm nhảm cái gì. Tuy Trần Quốc Tuấn là ông ngoại của nàng và Trần Thuyên, nhưng Huyền Trân đối với người ông ít khi gặp này có chút xa cách. Dù sao mạng của nàng vẫn quan trọng hơn, bèn hoảng hốt gọi:
"Đại... đại nhân..."
Người kia nghe gọi thì giật nảy mình, dừng động tác đá vào thân cây lại, ngẩng lên. Một thân áo trắng đang vắt vẻo trên cây đập vào mắt, Thuấn Thần sợ hãi quỳ sụp xuống, chắp tay khấn vái: "Là tiểu sinh không có mắt, đã mạo phạm đến tiên tử đang nghỉ ngơi rồi, tiểu sinh đi ngay đây!"
Huyền Trân tròn mắt:
"Đại nhân?" Cái người này xưng hô nhăng cuội gì thế?
Lúc này, người phía dưới mới e sợ hé mắt ra nhìn, lại hỏi nàng một câu: "Ngươi... ngươi không phải là yêu tinh cây đa đấy chứ?"
"...Đại nhân nghĩ nhiều rồi."
Người phía dưới, không ai xa lạ chính là Thuấn Thần, ôm ngực ngã bệt trên đất: Trời ạ, còn tưởng là truyện "Thần đa báo thù" chứ! Thời buổi đến mình còn quay về quá khứ thì có chuyện gì là không thể xảy ra đây? Mà người này, con gái con đứa chẳng dịu dàng gì cả, leo trèo như khỉ thế kia còn ra cái giống gì nữa! (Chuyện ném bùn lúc nhỏ ngã chổng vó của ta làm ơn quên đi!)
Huyền Trân nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân đỡ ta xuống được không?"
"Hờ..."
Thuấn Thần khinh bỉ: Có gan trèo lên không có gan đi xuống à? Vậy mới nói làm gì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả một chút nha.
"Đại nhân, nếu ta còn không xuống, anh cả mà biết thì ta sẽ bị phạt đó! Anh cả nói làm Công chúa không được nghịch ngợm."
Vẻ mặt Thuấn Thần trở nên tái mét: Công chúa?? Anh... anh cả?! Hoàng đế?? Hoàng... tuyền (*)?! Ông trời ơi, người này lại là em gái của Trần Thuyên!!! Bình tĩnh, chờ một chút, nãy giờ mình có nói lời nào mạo phạm đến con bé không nhỉ?
(*) Hoàng tuyền: Suối vàng.
"Đại nhân..."
Huyền Trân lôi Thuấn Thần đang trong cơn hoảng loạn trở về. Thuấn Thần giật mình, vội vội vàng vàng đưa hai tay ra: "A... vâng, Công chúa, người mau xuống đi!"
"Đại nhân nhất định phải đỡ được ta đó."
"Hạ thần... hạ thần sẽ cố hết sức."
Huyền Trân nhắm chặt mắt, thả người rơi xuống. Thuấn Thần đỡ lấy nàng, cơ thể mất đà ngã xuống, bị Huyền Trân đè lên trên.
Thuấn Thần đau khổ: Mẹ ơi! Công chúa gì mà nặng khủng khiếp thế hả?! Đúng là phường nhàn rỗi ăn no rửng mỡ, nhìn vùng nở nang trước ngực kìa, phải to gấp đôi mình mất!
...Được rồi, nàng thừa nhận, không chỉ là gấp đôi thôi đâu.
Thuấn Thần còn đang khò khè khó thở, phía xa đột nhiên truyền tới một tiếng quát giận dữ: "Các ngươi đang làm gì thế hả?!"
Huyền Trân trên người nàng vội vàng ngồi dậy, rơm rớm nước mắt: "Anh..."
Trần Thuyên từ xa bừng bừng lửa giận đi tới, theo sát chỉ có hai người là Sĩ Cố và Chu Bộ, đoàn cung nhân phía sau thì không thấy đâu. Thuấn Thần đang bắt đầu suy nghĩ đến việc giả chết thì Huyền Trân lại dùng giọng nghẹn ngào nói:
"Chuyện không phải như anh nghĩ đâu..."
Thuấn Thần lập tức trợn trừng mắt: Sao cô không nói là Nhờ có Đoàn tiên sinh mà em mới giữ được một mạng hay gì đó tương tự? Nói thế kia cứ như khẳng định mấy điều anh ta nghĩ là đúng ấy! Chúa mới biết anh ta nghĩ gì. Tội dan díu với công chúa không đùa được đâu!
Quả nhiên, Trần Thuyên nổi trận lôi đình bước tới kéo Thuấn Thần ngồi dậy, ngữ khí có phần gắt gỏng: "Hai ngươi đang làm cái gì?"

Huyền Trân bên kia lỡ tay đổ thêm can dầu: "Không liên quan tới hắn, anh..."
"Im miệng cho trẫm!" Trần Thuyên quát lên, lại trừng Thuấn Thần: "Nói!"
Thuấn Thần bị dọa không nhẹ. Rõ ràng là nàng cứu người, sao giờ lại biến thành tội phạm thế này? Công lý ở đâu?
Thuấn Thần nghĩ vậy, liền hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần quỳ xuống gào lên: "Bệ hạ! Là Công chúa trèo cây không xuống được, thần đi ngang qua đó, nghe Công chúa kêu cứu liền bảo nàng nhảy xuống. Thần ở phía dưới đỡ, bị mất thăng bằng, lại nghĩ phải bảo vệ cho Công chúa, liền quyết định để nàng ngã lên người mình."
Lời lẽ đanh thép ngắn gọn, đúng là con người ta khi đối diện với sinh tử liền trở nên dũng cảm, dùng mọi cách để bảo vệ tính mạng cho bản thân. Trần Thuyên sững người nhìn vào đôi mắt không chút vẩn đục trên gương mặt Thuấn Thần, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay sang Huyền Trân.
"Đúng vậy, bệ hạ, em xin lỗi..." Huyền Trân cúi đầu lí nhí.
Trần Thuyên khẽ thở dài: "Em đó, có biết trẫm vừa tổ chức tang lễ cho Thượng Phụ (*) rất mệt hay không, còn chạy khắp nơi gây chuyện..."
(*) Thượng Phụ: cách xưng hô của Trần Anh Tông với Trần Quốc Tuấn.
Lại nhìn Thuấn Thần, khẽ nắm lấy bả vai nàng: "Trẫm thật không phải, hàm oan cho khanh rồi..."
Bả vai mới nãy đập xuống đất của Thuấn Thấn có dấu hiệu bị trật khớp, sau vì hoảng sợ nên quên mất, tới khi Trần Thuyên nắm lại mới cảm giác được đau đớn. Thuấn Thần suýt chút nữa thì phun một câu chửi thề vào mặt Thiên tử, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, nghiêng mình tránh đi, lông mày giật giật cố không cau lại:
"Hạ thần không sao!"
Trần Thuyên thấy rõ ràng nét mặt của Thuấn Thần, trong lòng có chút áy náy. Chàng rũ mắt, buông tay khỏi người nàng: "Tới Thái y viện đi."
Đột nhiên, từ phía xa, Phúc Tử hốt hoảng chạy tới: "Bệ hạ! Người đây rồi! Huy Tư (*) nương nương đã chuyển dạ, vừa mới được đưa vào phòng sinh!"
(*) Huy Tư Hoàng phi (?-1359): Con gái của Bảo Quốc vương Trần Bình Trọng, mẹ thân sinh Trần Minh Tông. Sau được Minh Tông truy tôn là Huy Tư Hoàng thái phi, thụy hiệu là Chiêu Từ Hoàng thái hậu Trần thị.
Trần Thuyên nghe vậy, vội vã rảo bước rời đi. Thuấn Thần nhìn theo chàng, có chút bất đắc dĩ, lại ôm lấy cánh tay của mình lầm bầm: "Đành tự về băng bó vậy."
"Chậc, may mà chưa kịp ra ngoài thành, không thì phiền phức rồi." Chu Bộ lắc đầu, lại nhìn Thuấn Thần: "Đoàn Trung tán, chúng ta đi trước, cáo từ."
Sĩ Cố trong lúc lướt qua còn nhỏ giọng: "Họ Đoàn, cái số của ngươi cũng thật là..."
"..." Còn cần ngươi phải nói chắc?
***
Cuối thu, sắc trời có chút ảm đạm. Cây lá trong Ngự hoa viên đã ngả sang màu vàng, cảnh vật như bị bao phủ bởi một màn sương mỏng.
Ngày 20 tháng Tám âm lịch năm 1300, Hưng đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn qua đời. Trần Anh Tông phong tặng ông là Thái sư Thượng Phụ Thượng Quốc công Nhân Vũ Hưng Đạo Đại Vương. Trước khi mất, Trần Quốc Tuấn có nói với vua Anh Tông rằng:"Vua tôi đồng tâm, anh em hòa mục, cả nước góp sức, giặc phải bị bắt. Khoan thư sức dân để làm kế sâu rễ bền gốc, đó là thượng sách giữ nước." Đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, con người đáng kính ấy vẫn chỉ một lòng vì giang sơn xã tắc.
Trần Mạnh ra đời một ngày sau khi Trần Quốc Tuấn mất. Nó là một bé trai trắng trẻo bụ bẫm, hai mắt to tròn vô cùng đáng yêu. Quân thần trên dưới tất cả đều vui mừng chào đón Hoàng tử đến với thế gian này.
Vì ba người con trai của Hưng Long Đế với Thánh Tư Phu nhân (*) đều mất sớm, Hưng Long Đế nói có thể là trong Hoàng cung khó nuôi, bèn trao Trần Mạnh cho Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, Hoàng đệ của Thái Thượng hoàng nhờ nuôi hộ.
(*) Thánh Tư Phu nhân: Sau là Bảo Từ Hoàng hậu Trần thị (? - 1330), cháu nội Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn, con gái Hưng Nhượng Đại vương Trần Quốc Tảng. Anh Tông kế vị phong làm Thánh Tư Phu nhân, rồi Thuận Thánh Hoàng hậu. Cả ba người con trai của bà đều mất sớm, chỉ còn lại một Công chúa. Bà là hoàng hậu duy nhất của nhà Trần không sinh được hoàng tử kế vị.
Cuộc sống êm đềm trôi qua, Thuấn Thần nghĩ, cuộc đời mình từ đây sẽ phẳng lặng bình yên, tuy giữa đường có chút sóng gió nhưng đến cuối vẫn là ăn rồi nằm chờ chết như kế hoạch ban đầu.
Có điều không lường được sóng gió vừa qua đi, sóng thần liền ập tới, đánh cho nàng tan tác đến cái sịp cũng chẳng còn.
- Hết chương 4 -
MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
BÌNH CHỌN CHO BỌN MÌNH NHA! ^^
TianDiLingLing



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.