Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 36: Hổ Sập Bẫy.




Chương 30: Hổ sập bẫy.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Sau buổi thiết triều, nghỉ trưa khoảng một canh giờ, Thuấn Thần theo thói quen tản bộ qua Ngự hoa viên, bất chợt nghe được có người đang cãi vã. Nàng tò mò trông sang, chỉ thấy dưới mái đình nghỉ chân ở phía Nam, có một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi ăn mặc sang quý, đang bị vây quanh bởi đám cung nữ mồm năm miệng mười.
Một cung nữ tay cầm chiếc kéo lớn, điệu bộ hung hăng: "Chúng ta vâng lệnh Thái hậu tới đây hái hoa, nếu ngươi có ý kiến, đi mà trình bày với Thái hậu."
Cung nữ thân cận với cô bé kia giận dữ đáp: "Các ngươi không thấy Công chúa đang vẽ đóa tầm xuân này sao? Trước mặt là cả một vườn hoa, tại sao các ngươi cứ nhất định phải ngắt cành này chứ?!"
"Thái hậu nói chúng ta phải lấy những cành hoa đẹp và tươi nhất, ta thấy cành này đạt tiêu chuẩn thì hái về thôi. Hơn nữa, Công chúa còn chưa nói gì, đâu đến lượt cái thứ tiện tì như ngươi chen miệng thừa lời!"
"Ngươi..."
"Thôi đi!" Công chúa nhỏ bất ngờ lên tiếng, vo viên tờ giấy vẽ dở trên bàn lại, vứt xuống đất. Cô bé mặc kệ người cung nữ vẫn bất bình thay mình, đứng dậy rời khỏi đình nghỉ chân. Sau đó, không biết nghĩ thế nào lại quay đầu nói với đám cung nữ đang vênh váo phía sau: "Nhìn kĩ thì đóa hoa đó xấu chết đi được, thảo nào ta vẽ mãi cũng không thấy đẹp. Hơn nữa Ngự hoa viên trong này cũng đâu thiếu, chỉ có lũ hạ đẳng mới phải xu nịnh tranh giành."
Nàng cung nữ thân cận vội đuổi theo chủ tử, tuy hả hê khi thấy sắc mặt thoáng chốc tối sầm của đám người kia, nhưng vẫn không ngừng phàn nàn: "Đúng là hiếp người quá đáng! Công chúa, người đừng nhẫn nhịn nữa, chúng ta đi tố cáo với Quan gia!"
Công chúa nhỏ nghe vậy, chỉ lẳng lặng cúi đầu, bước chân có phần vội vã hơn lúc trước: "Cha bận rộn lắm... Hơn nữa, cha sẽ chẳng quan tâm đâu..."
Cung tần Trần thị xuất thân hèn kém, may mắn nhận được ân sủng, một bước đổi đời, nhưng lại không biết thân phận, vì ghen tuông mà buông lời gièm pha Thánh Tư Phu nhân - người hiện tại là Thuận Thánh Hoàng hậu - cố ý hãm hại nữ quan họ Vương. Thực tế Hoàng hậu là người nhân từ, khi nữ quan họ Vương nhận được ân sủng mang thai, Hoàng hậu đã chăm nom hết mình, còn ban Song Hương đường làm nơi lâm bồn, chỉ tiếc nữ quan họ Vương không qua khỏi. Lời hoang đường đến tai Hưng Long Đế, cung tần Trần thị bị trách phạt, ban đất ngoài thành, không cho sống trong cung nữa. Công chúa nhỏ không có mẹ, một mình hứng trải tình người bạc bẽo. Giờ ngay cả đám nô tì cũng dám lớn tiếng trước mặt nàng.
Cung nữ trong lòng chua xót bất bình, định mở miệng nói thêm mấy câu thì chợt sau lưng có người gọi: "Huy Chân Công chúa?"
Công chúa nhỏ ngơ ngác quay đầu, chỉ thấy người đi tới là một vị đại quan, gương mặt trẻ trung sáng sủa, trên tay hắn còn cầm bức vẽ mà cô bé vo viên lúc trước, đã được vuốt cho phẳng ra. Hắn nhìn cô bé, nở nụ cười thân thiện: "Công chúa, bức tranh này, có thể tặng cho thần không?"
Công chúa nhỏ bối rối cúi thấp đầu: "Ta còn chưa vẽ xong."
"Không sao, thần rất thích. Nét bút thanh mảnh và sống động như vậy, hẳn là chữ của người cũng đẹp lắm."
"... Ngươi thích thì cứ giữ lại đi."
"Vậy thần xin đa tạ Công chúa."
***
"Công chúa! Quan gia cho gọi người đến cung Quan Triều kìa!"
Huy Chân vừa cầm miếng xoài sấy dẻo lên thì thấy cung nữ thân cận vui mừng chạy vào bẩm báo. Cô bé lo lắng hỏi: "Có chuyện sao? Gần đây ta đâu phạm lỗi gì?"
"Đương nhiên rồi, người là Công chúa ngoan ngoãn nhất mà. Nào, để nô tì chải lại tóc cho người, đừng để Quan gia đợi lâu."
Huy Chân mang tâm trạng vừa hồi hộp vừa chờ mong đi tới trước cửa đại điện. Thái giám Phúc Tử trông thấy cô bé, cúi đầu cung kính rồi cất giọng thông báo.
Trần Thuyên ngồi bên bàn trà, khi Huy Chân đang định hành lễ thì dịu dàng phất tay nói: "Được rồi, mau lại đây ngồi với trẫm."
Trần Thuyên dang tay bế Huy Chân, để cô bé ngồi lên đùi mình. Hắn ngẩng đầu nhìn Thuấn Thần, rồi lại cúi xuống cười hỏi: "Trẫm nghe Đoàn Viện sứ nói con vẽ rất đẹp, còn tặng cho ngài ấy một bức tranh. Trẫm chưa từng được xem tranh con vẽ bao giờ, ghen tị thật đấy."
Huy Chân xấu hổ cúi gằm mặt, hai má đỏ bừng lên, lí nhí: "Tạ ơn cha khen ngợi."
Trần Thuyên nhìn nhìn, không hiểu sao lại có chút đau lòng. Đối với người cha cả năm chỉ gặp mặt đôi ba lần này, con bé thì trầm tính ít nói, cảm thấy xa lạ cũng là điều dễ hiểu. Chàng kéo mấy đĩa điểm tâm trên bàn lại gần, bảo Huy Chân ăn. Con bé rõ ràng rất thích, nhưng chỉ cắn mấy miếng cho có lệ rồi thôi, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi im trong lòng chàng.
Nhìn Huy Chân như vậy, Thuấn Thần càng chắc chắn Quả Dưa Nhỏ đã bị bà nội, cha và các cô chú của nó chiều hư rồi! Không thể được, từ giờ nàng nhất định phải chấn chỉnh lại!

Trần Thuyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của Huy Chân, hồi lâu mới nói: "Sau này bị bắt nạt không cần một mình chịu đựng, trẫm sẽ che chở cho con. Ngày mai Thái tử học kiếm pháp, con cũng cùng theo ra thao trường đi."
***
Màn đêm dịu dàng buông xuống, trời lất phất mưa, Thuấn Thần vừa mới vén chăn nằm vào thì Trần Thuyên đã vươn người tới ôm lấy eo nàng. Thuấn Thần quay sang hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay chàng.
Trần Thuyên dụi đầu trên vai nàng, đặt lên xương quai xanh của nàng những nụ hôn rải rác. Chàng mang theo vài phần uể oải, tâm tình: 
"Thái hậu không thích Huy Chân, Hậu cung lại do người quản, trẫm thì luôn bận rộn việc triều chính. Bên cạnh không có lấy một người để dựa dẫm, mấy năm nay con bé chắc sống rất khổ sở."
Nhiệt độ ban đêm bởi vì cơn mưa bất chợt mà giảm mạnh. Thuấn Thần càng rúc sâu vào lòng Trần Thuyên, đôi môi mấp máy truyền tới cảm giác ngưa ngứa trên lồng ngực chàng: "Thực ra, Huy Chân rất giống chàng lúc nhỏ."
Trầm tính, ít nói, cô độc, không thích làm phiền bất cứ ai. Hiểu chuyện đến mức khiến cho người khác phải đau lòng.
"Đừng nghĩ nhiều, bệ hạ cũng đâu có ba đầu sáu tay, chàng còn sợ lượng công việc một ngày của mình chưa đủ lớn hay sao? Vấn đề sẽ không ngừng phát sinh, chỉ cần giải quyết theo cách mà bản thân cho rằng tốt nhất là được. Ta luôn đứng về phía chàng."
Trần Thuyên nghe Thuấn Thần nói, nhịn không được nở nụ cười mềm mại: "Thực ra hôm nay đánh mấy cung nữ kia một trận, đã dọa sợ không ít người rồi. Đợi vài ngày nữa, trẫm tìm Thái hậu bàn bạc một chút, chấn chỉnh lại Hậu cung, chắc là sẽ ổn thôi."
Thuấn Thần bĩu môi: "Thì ra chàng đã tính toán xong đâu vào đấy rồi, còn muốn nghe ta dỗ ngon dỗ ngọt."
"Trẫm là muốn chứng kiến tấm lòng trung quân của nàng." Trần Thuyên vui vẻ hôn Thuấn Thần thêm mấy cái, lại nói: "Đúng rồi, ngày nghỉ tới theo trẫm đi thăm Huyền Trân. Nó vừa gửi thư đến, nói có chuyện quan trọng cần gặp."
Thuấn Thần ủ trong lòng Trần Thuyên thoải mái đến mức buồn ngủ díu hết cả mắt, mơ màng gật gật đầu.
***
Sau khi trông thấy Huyền Trân và Trần Khắc Chung cùng nhau xuất hiện ở tang lễ của Thượng hoàng, những lời đồn đại nổi lên xôn xao, tựa như cơn gió thổi bùng ngọn lửa, phút chốc lan tỏa khắp cánh rừng.
Người ta nói: Khắc Chung cướp Công chúa đem về, rồi tư thông với Công chúa, đi đường biển loanh quanh chậm chạp, lâu ngày mới đến Kinh thành.
Huyền Trân cũng không phản bác.
Trải qua một quãng đường dài, đôi khi nhìn lại, người bên cạnh từ bao giờ đã không cùng chung bước nữa. Có người rời đi sớm, có người rời đi muộn, trên đoạn đường còn lại tự mình lau khô nước mắt, chậm rãi lãng quên.
"Hoàng huynh, muội phải báo thù."
Huyền Trân lạnh nhạt nói, ánh mắt không chút gợn sóng. Trần Thuyên ngả người ra sau, gật đầu đáp lại:
"Đó là đương nhiên."
Suốt mấy đêm liền, Trần Thuyên cùng Thuấn Thần lén lút nghiên cứu đống tài liệu viết bằng thứ ngôn ngữ lạ kia, càng xem cõi lòng càng lạnh giá.
Trong quyển sổ viết bằng tiếng Việt hiện đại, ghi tên của những kẻ tạo phản. Còn tờ giấy, chỉ là bức thư qua lại với Chế Chí, hẳn là bức mới nhất, những bức trước đó chắc đều đã bị tiêu hủy cả rồi.
Khỏi cần nói Thuấn Thần khi được Trần Thuyên giải thích, thông suốt đầu đuôi mọi chuyện, từ việc Chế Chí cùng Trần Lệ cấu kết, đứng sau nạn tham ô, nạn thổ phỉ, vu oan giá họa cho nàng cắt bớt lương thực, đã khiếp sợ thế nào.
Đáng tiếc ở chỗ, đống giấy ấy chẳng thể dùng làm bằng chứng. Thứ ngôn ngữ đến từ ngàn năm sau này, ngoài Thuấn Thần với phe cánh của Trần Lệ, đâu ai hiểu được? Không cẩn thận có thể còn bị đồn đại thành oan uổng trung thần.
Huyền Trân bất chợt rút từ trong ngực áo ra một tờ giấy, giao cho Trần Thuyên: "Hóa ra Chế Mân mấy năm nay vẫn luôn điều tra Chế Chí, chỉ tiếc chàng chưa kịp kết thúc. May sao, muội tìm được vật này."
***
Huyền Trân phiêu bạt nay đây mai đó ngót nghét một năm, ôm theo cô độc cùng nhung nhớ, đi nhìn ngắm cảnh đẹp nhân gian, cuối cùng bước chân đưa đẩy nàng quay lại ngôi chùa xảy ra vụ cháy năm ấy. Thời gian đằng đẵng, nơi này đã chẳng còn bóng người lui tới. Nàng ngẩn ngơ giữa đống đổ nát hoang tàn, tình cờ vướng tay vào rồi làm đổ một bức tượng điêu khắc bằng sa thạch.

Đó là một bức tượng chạm rỗng. Huyền Trân loay hoay cúi xuống phủi bụi trên vạt áo, thế nào lại phát hiện được tờ giấy này lẫn trong những mảnh đá cát vụn.
Một bức thư viết bằng chữ Hán, có ấn tín đặc trưng chỉ ban cho vương tôn quý tộc triều Trần. Nàng chẳng tham dự vào việc triều chính, nên nhất thời không rõ ấn tín đó của vị nào. Thế nhưng, bức thư nằm trên đất Chiêm, chứng tỏ kẻ ngoại tộc đang âm thầm liên lạc với người trong hoàng thất Đại Việt. Đến khi ánh nhìn của Huyền Trân chạm phải hai chữ "Chế Chí", đôi mắt hạnh của nàng thoáng chốc trợn to.
Sau đó, nàng lập tức cầm theo manh mối này trở về gặp Trần Thuyên.
***
Trần Thuyên đưa tay đón lấy tờ giấy, lông mày anh tuấn khẽ nhíu: "Thật khéo."
Chàng miết nhẹ ấn tín đỏ sẫm đặc thù phía dưới cùng, trong lòng chùng xuống. Đây rõ ràng là kí hiệu của An Dũng Mặc hầu. Nội dung bức thư giống như một bản cam kết dùng để khống chế lẫn nhau, nên chắc chắn cả hai bên không thể làm mất hay tiêu hủy được.
Huyền Trân tìm thấy từ nơi nguy hiểm như vậy, hiển nhiên, năm đó khi bất ngờ bị ám sát, Chế Mân lâm vào đường cùng, đành cất giấu thứ này trong bức tượng đá rỗng.
Vì là tượng đá, cho nên dù xảy ra hỏa hoạn, bức thư vẫn còn nguyên vẹn.
Vì người táng thân trong biển lửa là Hoàng đế, cho nên toàn bộ ngôi chùa không còn khách vãng lai.
Chế Mân vốn định thu thập cho đủ chứng cứ rồi mới bắt đầu kết án, không may bị Chế Chí phát hiện. Có lẽ một phần cũng chính vì nguyên nhân này, mà chúng mới vội vàng ra tay giết người diệt khẩu.
Huyền Trân rướn người qua, lo lắng nói: "Bọn chúng rất giảo hoạt, chỉ sợ mỗi vật chứng thì không đủ để định tội."
Trần Thuyên gấp tờ giấy lại làm tư, cất cẩn thận vào trong ngực áo, thấp giọng trấn an: "Đừng lo, chúng ta có nhân chứng."
***
Đã đến lúc chơi bài ngửa, Trần Thuyên không kiêng dè gì nữa, đưa quân tới giải thoát cho Lý La Ma. Tiếc rằng Dương Vĩnh quả thực nhanh nhạy, vừa thoáng thấy quan quân đã lẩn mất, tìm mãi cũng chẳng thấy.
Trần Thuyên đích thân tới, lục soát phủ Thượng thư, vừa nhận ra để lọt mất Dương Vĩnh liền ra hiệu cho quan quân vây quanh nhà, không đưa Lý La Ma rời đi, mà để hắn ở lại phủ Thượng thư, người khác nhìn vào giống như Lý La Ma đang bị chàng giam lỏng.
Dù sao, dẫu có bị giam lỏng thật đi chăng nữa, Lý La Ma cũng chẳng buồn chạy.
Trong khi đó Trần Thuyên cứ nhàn nhã ở trong cung, xử lí việc triều chính như ngày thường. Vẻ thản nhiên của chàng khiến Thuấn Thần thấy sốt ruột thay.
Vậy mà sáng nay, vị Quan gia vốn bận rộn nào đó còn có thời gian trêu chọc Hôi Tông.
Thuấn Thần vừa lèm nhèm dụi mắt ra khỏi cửa, đã thấy Hoàng đế bệ hạ ngồi trên cầu gỗ vắt ngang hồ, tay chống cằm, chọc lên cái đầu nhỏ xam xám của Hôi Tông hỏi: "Hôi Tông, ngươi có sợ nước không?"
"Đương nhiên là không sợ rồi. Ngươi nghĩ ta là ai chứ?"
Câu trả lời này đương nhiên Thuấn Thần không nghe thấy, cho nên Hoàng đế bệ hạ hiện tại thật sự rất giống một kẻ thiểu năng đang tự lảm nhảm. Ngay sau khi trả lời, Hôi Tông có cảm giác mình bị nhấc bổng, quẳng vèo một cái, bay tòm xuống sông.
Trước khi chạm mặt nước, khóe mắt nó còn liếc thấy Trần Thuyên đang phủi tay áo, ung dung bình tĩnh, bên cạnh là Thuấn Thần đang hốt hoảng chạy tới.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nước đã ập đến, Hôi Tông quẫy loạn xạ, mồm gào thét: "Cứu, cứu! Tôi sợ nước!!!"
Thuấn Thần: "..." Tuy nghe chẳng hiểu nhưng phản ứng này của Hôi Tông chắc chắn không phải là thích thú vui vẻ gì rồi...
"Chàng rốt cuộc đang tính toán gì thế?" Thuấn Thần không nhịn nổi nữa hỏi.
"Ha ha, điệu hổ ly sơn, chờ hổ sập bẫy." Trần Thuyên thoải mái khua tay vớt Hôi Tông đang ngắc ngoải lên, đáp.

"Sao ta thấy chàng thật rảnh rỗi." Thuấn Thần tò mò lầm bầm.
"Ai nói rảnh. Qua đây, chúng ta cùng xuất cung."
Ráng chiều rực rỡ sơn lên tường thành đá gồ ghề một vẻ mềm mại dịu dàng. Rêu xanh nơi cửa son chốn cung cấm khe khẽ rung lên theo từng tiếng gió reo.
Thuấn Thần lon ton theo sau Trần Thuyên, hai chiếc bóng một lớn một nhỏ chồng lên nhau, quấn quít chẳng rời. Nàng nghiêng đầu hỏi:
"Ta nhớ chàng từng nói, Lý La Ma bảo vì hắn thân thế đặc biệt, cho nên mới bị Trần Lệ chọn trúng. Vậy rốt cuộc gia cảnh hắn có chỗ nào khác thường?"
Trần Thuyên trầm ngâm rồi nheo nheo mắt nhìn ráng trời, hỏi: "Nàng có biết ông ngoại của hắn không?"
Thuấn Thần gật gật đầu: "Thần Tiễn, Nguyễn Địa Lô."
Trần Thuyên nhìn nàng: "Vậy còn cha hắn?"
"Không phải chỉ là một thư sinh bình thường, cưới được con gái Tướng quân thôi sao?" Thuấn Thần suy tư.
Trần Thuyên phất phất tay: "Đợi lát nữa gặp nàng sẽ biết thôi."
***
Trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở ngoại thành, có hai bóng người run rẩy quỳ sụp trên đất. Tiếng hô vui mừng xen lẫn sợ hãi khàn khàn vang lên:
"Cảm tạ bệ hạ cứu mạng."
Thuấn Thần đứng cạnh Trần Thuyên nhìn hai tấm thân già yếu gầy gò rạp xuống, không đành lòng, bèn cất giọng: "Người bên dưới mau xưng tên họ."
Bà lão nhìn ông lão một chút, cất lời trước: "Bẩm bệ hạ, thảo dân Nguyễn thị, Nguyễn Ân, cha là Nguyễn Địa Lô.
Ông lão ngập ngừng hồi lâu, như hạ quyết tâm rất lớn, thưa: "Bẩm bệ hạ, thảo dân, Lý Long Bạt."
Dừng một chút, ông lén nhìn biểu hiện của vị Quan gia trước mặt, nhắm mắt liều đáp: "Cha là Lý Long Hiền."
Lát sau vẫn không thấy động tĩnh gì, ông lão mở mắt, ngơ ngác nhìn lên. Chỉ thấy vị Hoàng đế kia vẫn bình thản như cũ, còn quan lớn mới hỏi mình khi nãy thì khuôn mặt ngờ nghệch nửa hiểu nửa không một lúc, rồi đột ngột trừng lớn mắt, bịt cái miệng đang chuẩn bị há to hết cỡ lại, lùi vào góc lầm bầm gì đó.
Trần Thuyên nhẹ nhàng nâng mi: "Trước kia ngươi dùng tên Lý An Bạt?"
Lý Long Bạt vội vã cúi đầu xuống lần nữa: "Bẩm Quan gia, đúng ạ."
Trần Thuyên vươn vai đứng dậy: "Không cần lo lắng, mọi chuyện trẫm đã biết, trẫm chỉ hỏi để kiểm tra độ xác thực trong lời nói của con trai hai người. Đồng thời cũng thực hiện lời hứa với hắn, bảo vệ hai người chu toàn."
Sau đó chàng mở cửa, dặn dò binh lính canh giữ bên ngoài, rồi dắt Thuấn Thần đang đờ đẫn vì tiêu hóa thông tin rời đi.
"Đợi một chút! Lý Long Hiền đó không phải là Lý Long Hiền mà ta biết chứ. Không thể tin được mà!" Thuấn Thần loạn cào cào kéo tay áo Trần Thuyên.
Nàng ôm đầu: Ôi mẹ ơi, hóa ra cảm giác biết được thâm cung bí sử là như thế này. Lý La Ma là con trai Lý Long Bạt, Lý Long Bạt là con trai Lý Long Hiền. Mà Lý Long Hiền lại là con trai của Hoàng tử tiền triều - Lý Long Tường! Triều Lý toàn bộ diệt vong, chỉ duy Hoàng tử Lý Long Tường thoát được, đem theo con trai chạy trốn tới Cao Ly. Đoạn sử này mình đã nghe đi nghe lại từ quán ăn ven đường tới quán rượu xa hoa, nghe tới mức thuộc lòng. Chẳng trách khi nãy nghe cái tên Lý Long Hiền lại quen tới vậy.
Nói tóm gọn cho dễ hiểu: Khi triều Lý sụp đổ, có một Hoàng tử trốn được, mà Lý La Ma chính là chắt của Hoàng tử đó.
Giải quyết xong mối quan hệ rắc rối, nàng tiếp tục hỏi Trần Thuyên: "Vậy, vì Lý La Ma mang dòng máu hoàng thất họ Lý, cho nên Trần Lệ mới chọn hắn? Nhưng Lý La Ma bị Trần Lệ làm khổ tới thê thảm, dựa vào chức vụ của Lý La Ma cũng đâu đủ để giúp ích gì cho Trần Lệ? Hơn nữa, Lý La Ma vốn là tôn thất họ Lý, họ Lý có thù với Trần triều, Trần Lệ cũng đang muốn tạo phản chống lại chàng... Vậy thì đáng ra hắn nên bắt tay với Lý La Ma, cướp ngôi thành công rồi mới trở mặt chứ?"
Trần Thuyên cười khổ lắc đầu: "Nàng quên mất thân phận của Trần Lệ rồi sao? Hắn là con trai Trần Kiện."
Thuấn Thần nghi hoặc: "Trần Kiện? Người theo hàng quân Nguyên sau đó bị quân ta phục kích bắn chết?" (*)
(*) Thân thế của Trần Lệ đã được nhắc tới ở cuối chương 21.
Nàng nói xong cũng tự giật mình, ngơ ngẩn hồi lâu rồi lại tiếp tục líu ríu: "Trần Lệ muốn giày vò Lý La Ma. Cha Trần Lệ bị quân ta bắn chết. Nguyễn Địa Lô - ông ngoại Lý La Ma lại là thần Tiễn. Chàng đừng nói với ta Trần Kiện là do Nguyễn Địa Lô bắn chết đấy nhé?"
Trần Thuyên thở dài gật đầu: "Vì có quan hệ tới danh dự của Hoàng tộc, cho nên chuyện này bị cấm nhắc tới. Trẫm cũng là ngày bé ngồi xem Thượng hoàng giải quyết chính sự, tình cờ đọc được tin báo mà thôi."

Một hồi ân oán, duyên phận cũng thật khéo trêu người. Chỉ đành trách trời xanh không có mắt, sắp đặt ra một màn kịch tréo ngoe, mà nạn nhân là Lý La Ma.
(**) Trong lịch sử, Trần Kiện là con của Trần Quốc Khang - người có thân thế rắc rối, nạn nhân của vụ tai tiếng Lý Phế hậu. Trần Kiện được phong tước Chương Hiến Thượng hầu, ban hôn với Quỳnh Huy Công chúa - con gái của Thái sư Trần Quang Khải, con trai được phong là Mặc hầu.
Năm 1284, ông về làng Nhân Mục ẩn cư. Trong năm đó Thoát Hoan dẫn quân xâm lược Đại Việt. Tháng Giêng năm 1285, Trần Kiện xin hàng, Thoát Hoan sai người hộ tống Trần Kiện về phương Bắc triệu kiến Hốt Tất Liệt. Tuy nhiên đoàn người ngựa đến ải Chi Lăng thì bị quân triều đình phục kích vây đánh. Trần Kiện bị Nguyễn Địa Lô bắn chết.
Quỳnh Huy Công chúa tái giá, không được bao lâu thì qua đời
(Đọc Theo dòng lịch sử phần 12 để biết thêm chi tiết).
***
Đi tới gần phủ Thượng thư, trời đã nhá nhem tối. Đèn lồng bắt đầu được thắp lên, cả kinh thành tựa như một ngân hà thu nhỏ.
Trong quán ăn ấm cúng, Trần Thuyên áo quần chỉn chu, dáng vẻ một cậu ấm nhà giàu bình tĩnh ngồi húp mì cùng Thuấn Thần áo vải, nhấp nhổm không yên bên cạnh, nhìn qua ai nấy đều nhận định là một cặp chủ tớ.
"Ngồi xuống đi." Trần Thuyên hất cằm về phía đối diện.
Thuấn Thần nhíu mày lắc đầu. Hiện tại đang ở bên ngoài, thần tử ngồi ăn cùng thánh thượng, còn ra thể thống gì?
Trần Thuyên thấy nàng bất động, muốn đưa tay kéo nàng ngồi xuống, nào ngờ Thuấn Thần giật mình lùi ra sau một bước, khiến tay chàng chơi vơi trong không trung. Chàng sửng sốt mất giây lát mới hiểu, nhanh chóng hạ tay xuống xoa xoa đầu gối chữa ngượng. Bầu không khí dần rơi vào lúng túng.
"Đã nói là ông chỉ quên mang tiền, lần sau sẽ trả!" Tiếng ồm ồm vang lên trong quán.
"Ông hết lần này tới lần khác nói quên tiền, làm sao tôi tin được lần sau ông sẽ trả?" Chủ quán cũng không vừa, chống nạnh to tiếng lại.
"Ông có người quen ở trong cung, mày ăn nói cho cẩn thận." Vị khách cao lớn vạm vỡ đập bàn.
Chủ quán khoanh tay nhếch mép cười: "Có người quen trong cung không phải nói là được. Ông lấy gì để chứng minh?"
Vị khách tức giận đùng đùng nhìn chủ quán và mấy tên người làm đã sẵn sàng đứng chặn, hạ giọng:
"Được, vậy ông nói cho chúng mày biết tin tuyệt mật. Chúng mày có biết Lý Thượng thư vì sao lại bị Quan gia giam lỏng không? Chính là bởi vì có một vị quyền cao chức trọng nào đó muốn tạo phản, cấu kết với Lý Thượng thư. Lý Thượng thư bị tra khảo không chịu nổi nên đã nói ra chuyện này, nhưng khi hỏi kẻ đó là ai thì nhất quyết ngậm miệng không khai, cho nên Quan gia đành giam lỏng, ngày ngày tra khảo."
Rồi hắn chép miệng lắc đầu: "Nhiều ngày như vậy, Lý Thượng thư chắc cũng chỉ còn cái thân tàn. Thế nào, tin này có đủ để chứng minh không?"
Tuy là đã cố gắng nói nhỏ, nhưng ở trong quán rất tĩnh lặng, nên người người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Thuấn Thần nghe đến kinh ngạc, hết nhìn Trần Thuyên vẫn bình thản nhấp ngụm trà lại nhìn vị khách quỵt tiền cơm. Vậy mà không ngờ chủ quán chỉ cười khẩy:
"Cái tin này mấy ngày nay truyền khắp mọi ngóc ngách của Kinh thành, ai mà chẳng biết. Đừng hòng lấy chuyện này ra lừa tôi."
Sau đó là một trận ồn ào, cuối cùng vị khách ăn quỵt bị ném ra ngoài cửa tiệm, ông chủ phì phò chống nạnh chắn cửa: "Lần sau trả tiền trước mới được gọi món, không thì đừng mong bước vào quán của tôi!"
Thuấn Thần há miệng chứng kiến một màn này, lát sau mới huých nhẹ Trần Thuyên: "Tin này chàng tung ra hả?"
Trần Thuyên lại nhả ra một câu chẳng liên quan: "Sao, bây giờ chịu chạm vào trẫm rồi?"
Nhận được cái trừng mắt của nàng, chàng cười tủm tỉm nhấp ngụm trà, lấy lòng: "Nàng đoán đúng rồi, Thuấn Thần của trẫm thông minh nhất!"
Đúng lúc này, có người nông dân chạy thẳng tới bàn của Thuấn Thần cùng Trần Thuyên. Thuấn Thần vốn giật mình định bước lên cản, lại thấy người này đưa tay, giữa ngón áp út cùng ngón đeo nhẫn, có một ký hiệu nho nhỏ.
Là mật binh.
Thuấn Thần lập tức thức thời lùi lại.
Thấy vậy, người mặc áo quần nông dân kia nhanh chóng tiến tới thì thầm với Trần Thuyên đôi ba câu rồi lại vụt biến mất.
Thuấn Thần tò mò liếc nhìn, chỉ thấy Trần Thuyên vươn vai đứng dậy, cười với nàng: "Thấy không? Hổ sập bẫy rồi."
Lời tác giả: Giải thích để nhỡ có bạn nào chưa hiểu. Tại sao trước kia Lý La Ma không thể đi tố cáo Trần Lệ? Chính là bởi vì khi đó hắn chưa biết Trần Thuyên có thể hiểu cho hoàn cảnh của mình hay không, có chịu tin mình hay không. Nếu như Trần Thuyên là Trần Thủ Độ thứ hai, biết rằng con cháu triều Lý vẫn còn tồn tại, thử hỏi kết cục của Lý La Ma và gia đình hắn sẽ thế nào? Cho nên hắn đành để lại một chút dấu vết, hy vọng Trần Thuyên có thể nương theo đó tự mình tìm ra chân tướng, rồi dựa vào thái độ của Trần Thuyên mà quyết định có nên nói cho Trần Thuyên biết khổ tâm của hắn hay không.
-Hết chương 30-



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.