Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần

Chương 35: Người Đến Từ Ngàn Năm Sau.




Chương 29: Người đến từ ngàn năm sau.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
"Ra vậy. Thế nên, thời gian dài vừa qua, ngươi mới không thể gặp riêng trẫm. Hãy nói cho trẫm biết, kẻ đứng sau ngươi là ai?" Nhìn đôi mắt đầy khổ sở của người đang quỳ trước mặt, Trần Thuyên thở dài hỏi.
"Bệ hạ hẳn đã có suy đoán của riêng mình."
"Trẫm chỉ nghi ngờ, chưa có chứng cứ xác thực. Trong ba người Lục Thông phán, An Dũng Mặc hầu và Triệu Chỉ huy sứ, kẻ nào là nghịch tặc?"
Lý La Ma kinh ngạc nhìn chàng, lát sau mới nở nụ cười nhợt nhạt: "Bệ hạ quả nhiên anh minh sáng suốt. Nhưng người có nghĩ đến, cả ba người bọn họ đều cùng bắt tay nhau tạo phản?"
***
Trần Thuyên giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, thở dài một tiếng. Khung cảnh ấy, cuộc đối thoại ấy tựa như ác mộng, thi thoảng lại xuất hiện trong đầu chàng.
Khi ở Thuận Hóa không kịp phát hiện sớm, cơ hội đã để lỡ, dù cho sau đó chàng có cử đi bao nhiêu mật thám cũng chẳng thể tìm thấy dấu vết hay chứng cứ gì.
Những kẻ đó hành sự quá cẩn thận. Hơn nữa từng ngóc ngách ở Thuận Hóa đều không lọt khỏi mắt bọn chúng, khó mà điều tra được.
Đang chau mày nhìn đỉnh màn suy nghĩ, người bên cạnh đột nhiên giật nảy mình, khiến chàng cũng hết hồn theo.
Trần Thuyên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, vội vàng xoay qua hỏi: "Sao thế? Sao đột nhiên lại giật mình? Trẫm khiến nàng tỉnh giấc à?"
Thuấn Thần vỗ vỗ lồng ngực ổn định lại nhịp tim, lườm chàng: "Đã sợ ma quỷ thì chớ, nửa đêm tỉnh giấc thấy bên cạnh mình có một bóng đen ngồi ngửa đầu, mắt mở trừng trừng nhìn lên trời, tóc tai bù xù xõa xượi. Ta có thể không giật mình sao?"
Nàng còn chưa đứng tim mà chết là may đấy. Câu chửi thề suýt chút nữa đã phun ra luôn rồi.
Trần Thuyên ngại ngùng kéo khóe môi, ho khan một tiếng: "Hay trẫm cắt xừ mái tóc này đi cho xong."
Thuấn Thần biết chàng lại đánh trống lảng. Chàng không muốn để nàng lo lắng, nên luôn tỏ ra như chẳng có chuyện gì. Nhưng nàng tất nhiên phải cảm nhận được, tâm trạng chàng đang có điểm bất thường.
Nàng vòng tay ôm eo chàng, đầu gối lên đùi chàng, dụi dụi, trấn an: "Chàng không muốn nói cũng không sao. Chỉ cần chàng nhớ rằng, bất cứ khi nào chàng cần, ta đều sẽ lắng nghe. Bất cứ khi nào chàng mệt mỏi, ta đều sẽ làm chỗ dựa cho chàng. Đừng gắng sức chịu tất cả một mình, nhé?"
Trần Thuyên nhìn mái đầu thân thuộc trước mắt, không nhịn được đưa tay xoa khẽ tóc nàng, mỉm cười. Phải, nàng đâu có vô dụng, công nàng lập được, đủ để lưu lại tiếng thơm muôn đời. Chàng chỉ là không nỡ khiến nàng lại vì chàng mà cực khổ. Chàng muốn bản thân đủ mạnh mẽ để bảo vệ nàng, vậy mà hết lần này đến lần khác đều bất lực nhìn nàng bị cuốn vào những âm mưu bẩn thỉu kia.
"Thuấn Thần, trẫm thật vô dụng."
Nghe câu này của chàng, tim Thuấn Thần nhói một chút. Nàng lắc đầu: "Chàng là người đàn ông đứng đầu thiên hạ. Chiến tranh vừa kết thúc, nhờ chàng mà Đại Việt bước vào thời kỳ thịnh trị một cách nhanh chóng. Như vậy là vô dụng sao? Chàng văn võ toàn tài, hơn hết khuôn mặt còn thu hút đến mức này. Ta mới là kẻ nên tự ti khi có được người đàn ông hoàn mỹ nhất thế gian chứ."
Trần Thuyên được khen tới mức bật cười, đẩy đầu nàng mắng: "Chỉ giỏi nịnh nọt."
Thuấn Thần đạt được mục đích, cong môi tiếp tục dụi dụi làm nũng.
Tiếng hít sâu đầy kiềm nén đột ngột vang lên.
Bàn tay lớn của chàng vươn tới giữ cái đầu đang làm loạn của Thuấn Thần lại, đẩy ra.
Thuấn Thần bị đẩy ra, khuôn mặt ngơ ngác ngu ngốc nhìn chàng: Cảm giác đột nhiên bị ghét bỏ này là sao chứ hả?
Trần Thuyên đỏ mặt, kéo lỏng cổ áo, khàn khàn nói: "Nếu nàng còn muốn sáng mai có thể lên triều đúng giờ thì đừng cử động nữa."
Thuấn Thần: "..."
Khi nãy Thuấn Thần cọ tới cọ lui trên đùi chàng, vì tâm trạng còn nặng nề nên cũng không mấy để ý.
Mà hiện tại, hình như ... cọ tới bốc lửa rồi...
Thuấn Thần lập tức cơ trí chuyển đề tài: "Tiết Sùng Thiên sắp tới rồi đó. Là sinh thần của chàng."
Trần Thuyên cũng thức thời: "Nàng định tặng trẫm quà gì đây? Mấy thứ ngọc ngà trẫm nhận chán rồi."
Thuấn Thần bĩu môi: "Của cải chàng không cần, tiền vàng chàng không thiếu, vậy ta chỉ còn tấm thân này..."
Còn chưa nói dứt, nàng đã khựng lại, chỉ muốn tự vả cho bản thân mấy cái bạt tai. Đề tài khi nãy vừa được chuyển đi, hiện tại lại quay về.
Trước bầu không khí mờ ám này, bàn tay Trần Thuyên đang để trên cổ áo xoẹt cái kéo xuống, chàng xông đến: "Hay là cứ làm tới một trận đi. Cùng lắm ngày mai trẫm và nàng cáo bệnh."
Thuấn Thần vội vàng chống tay trước ngực chàng, ý đồ đẩy ra nhưng không thành, đành lườm chàng mắng: "Hôn quân vô đạo!"

Trần Thuyên nhéo cằm nàng, cúi đầu hôn lên chóp mũi cao cao, cười khẽ: "Yêu cơ họa quốc."
Sau đó, chàng ghé sát tai nàng thì thầm: "Không phải là trời sinh một đôi sao?"
Cung Quan Triều ồn ào tới gần rạng sáng, kết cục cuối cùng là Hoàng đế bệ hạ bị đá ra khỏi long sàng của chính mình, ấm ức ôm gối đứng ngoài trướng (*) làm bạn với muỗi.
(*) Trướng: Màn.
Sắp đến sinh thần rồi, nhưng Thượng hoàng vừa băng, ba năm tới không thể tổ chức.
Đột nhiên một tia sáng lóe qua đầu chàng. Sinh thần? Sinh thần của chàng quý tộc quan lại nhất định đều phải tề tựu đông đủ. Ba kẻ kia cũng không ngoại lệ. Tuy là năm nay không tổ chức sinh thần, nhưng chàng là Hoàng đế, tạo dịp khác cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ cần bọn chúng tới đây, nhất định sẽ có cơ hội bắt được điểm yếu.
Còn là dịp gì để bá quan cùng vương hầu đều phải có mặt, thì tỉ như ... lễ phong hậu.
***
"Bẩm Quan lớn, người của Hưng Long Đế đang rục rịch phía bắc trấn ta, nhưng không xông vào, mà cứ quanh quẩn một chỗ."
Lục Đảo cau mày, nện nắm đấm lên thư án: "Chắc hắn muốn nhân cơ hội chúng ta phải lên kinh thành, phái người điều tra. Phải mau chóng báo lại cho Mặc hầu mới được."
Trần Thuyên gây sức ép ở châu Minh Linh, Trần Lệ chắc chắn không còn cách nào khác ngoài tiêu hủy toàn bộ những thứ có thể tiêu hủy, còn những thứ không thể tiêu hủy, cất giấu kĩ lưỡng.
Trần Thuyên thì lại có mục đích khác. Đất trời rộng lớn, tìm nơi giấu đồ khó hơn mò kim đáy biển.
Chàng chỉ muốn khiến Trần Lệ đau đầu không yên, tập trung cảnh giác ở châu Minh Linh, vậy thì khi tới Kinh thành sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà dở trò. Trần Thuyên dễ dàng có cơ hội bắt được sơ hở hơn.
Hai kẻ tính toán nhau, đều đắc ý mỉm cười.
***
Chẳng mấy chốc, chỉ còn mười ngày sẽ đến lễ phong hậu. Hoàng thất quý tộc đều đã đến Kinh thành.
Trần Thuyên hít đầy một hơi không khí trong lành của buổi sáng, vươn vai, mắt vừa chuyển qua liền thấy Hôi Tông đang lười biếng nằm dài trên lan can sưởi mình.
Hôi Tông đã là một chàng rắn vừa dài vừa đẹp trai. Hai chiếc sừng nhọn trên đầu cong lên đầy kiêu hãnh. Lớp da cũng không còn xám xịt đan xen nâu vàng loang lổ như trước nữa mà chuyển hẳn thành sắc kim óng ả.
Trong đầu Trần Thuyên đột ngột nảy ra một ý định.
Chàng nhìn quanh quất, xác định không có ai, liền hẩy hẩy mấy cái lên thân mình trơn trượt mát lạnh kia: "Này, trẫm có chuyện cần ngươi giúp."
Hôi Tông giật mình cong người, nào ngờ mất thăng bằng rơi bịch xuống khỏi lan can, chật vật quằn quại hồi lâu mới lật mình lại được.
Hôi Tông cáu bẳn nhe răng phun phì phì vào Trần Thuyên đang không kiêng nể gì mà ôm bụng cười: "Giúp cái *******. Ông cắn chết ngươi bây giờ!"
Trần Thuyên cười khẩy: "Thôi giả vờ đi, ngươi làm gì có độc."
Hôi Tông trừng mắt: "Ai nói với ngươi như vậy?"
"Trẫm nghe thấy chính ngươi tự nói, lúc đuổi theo con chuột nào đó, cái gì mà Đừng tưởng tao không có độc thì có thể dễ dàng khinh thường. "
Hôi Tông: "..."
"Hơn nữa Thuấn Thần cũng biết thừa ngươi không có độc từ lâu rồi. Nếu không nàng còn lâu mới thả cho ngươi đi lăng quăng tự do thế này." Trần Thuyên đắc ý lắc lắc ngón trỏ nói.
Hôi Tông nghẹn một hồi mới chuyển chủ đề: "Ngươi nghe hiểu được tiếng động vật từ khi nào? Cả việc ngươi cần ta làm nữa?"
Trần Thuyên nhún vai: "Khi trở về từ Thuận Hóa trẫm đã nghe được rồi. Chuyện trẫm muốn nhờ rất đơn giản, giúp trẫm đến tìm vài thứ ở chỗ An Dũng Mặc hầu."
Hôi Tông quay ngoắt đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Muốn ta rời cung? Ngươi không sợ ta xảy ra chuyện, Thuấn Thần sẽ lo lắng à?"
"Hờ hờ, lại giả vờ rồi. Dù sao ngươi cũng đâu phải một con rắn bình thường. Thuấn Thần nuôi ngươi lâu như vậy, cũng đến lúc trả ơn rồi đấy."
Không nói thì thôi, câu nói này vừa dứt, Hôi Tông lập tức trợn trừng mắt, sững sờ nhìn chàng. Rất lâu sau, tiếng lắp bắp bé xíu mới vang lên:
"Sao ... Sao ngươi biết?"
"Vì khi ngươi đuổi theo con chuột đó trẫm còn nghe ngươi nói Ông đây là rồng đấy, lại chẳng bắt nổi ngươi chắc? Không ngờ tới hả? Ha ha ha ha... Khụ, vậy đấy."
Hôi Tông: "..."

Những lời thần kinh thế này, thật sự là do nó thốt ra ư?
Mà nhục nhã hơn nữa, con chuột ấy còn chạy thoát. Nó là rồng, nhưng đúng là không bắt nổi một con chuột.
Trần Thuyên thở dài lắc đầu, ngón tay trỏ khua khua bên thái dương: "Lúc ấy trẫm thấy ngươi thật tội nghiệp. Đã không có độc thì chớ, đầu óc còn có vấn đề."
Hôi Tông phẫn nộ nhảy dựng: "Im ngay! Bản thần giúp ngươi là được chứ gì! Còn dám cười cợt, cẩn thận ta phun nước nhấn chìm ngươi!"
Trần Thuyên tủm tỉm: "Tạ ơn nhé, thần rồng."
"Dù sao, cũng chỉ là vì Thuấn Thần thôi!" Nó ra vẻ lạnh lùng hừ một tiếng, thế nào lại thấy có chút kiêu ngạo đáng yêu.
***
Thuấn Thần đang nằm dài trên giường làm xác chết vì tối qua vận động có chút quá độ. May sao hôm nay là cuối tuần, nghỉ ngơi thoải mái.
Tuy nhiên mới sáng sớm, tiếng lào xào bên ngoài đã khiến nàng cau mày kéo chăn trùm đầu.
Não bộ nghỉ ngơi đủ nhàm chán, xoay một vòng, đột nhiên tung ra một câu hỏi khiến nàng lạnh gáy: Có khi nào hôm nay méo phải ngày nghỉ?
Thuấn Thần giật mình mở choàng mắt, liền thấy Trần Thuyên lững thững đi vào. Nàng tóm lấy chàng, hoảng loạn hỏi:
"Hôm nay là hưu tuần (*)?"
(*) Hưu tuần: Cách gọi ngày nghỉ của người xưa.
Trần Thuyên: "...?"
Chàng nhìn khuôn mặt tái dại của nàng, ngơ ngác gật gật đầu.
Nhận được cái gật đầu này, Thuấn Thần không kịp cả thở phào, lập tức nằm vật xuống, vui vẻ sung sướng tiếp tục làm xác chết.
Trần Thuyên: ...Có cảm giác mình bị vứt bỏ...
Hôi Tông lẳng lặng trườn vào, hí hửng trên nỗi đau của người khác: "Xem đi, ngươi còn không quan trọng bằng giấc ngủ."
Trần Thuyên nhìn Hôi Tông, nhắc nhở: "Trẫm đã nói sẽ ban cho ngươi ba con chuột nếu hoàn thành."
"Thì sao?" Hôi Tông khinh bỉ hỏi lại.
"Nếu ngươi muốn số lượng chỉ còn hai thì cứ tiếp tục cản trở trẫm và phu nhân của trẫm nữa đi."
Hôi Tông: "..." Làm như ta thèm lắm ấy!
Nó thách thức: "Nếu ta tiếp tục cản trở thì sao?"
Trần Thuyên tươi cười cực kỳ đê tiện: "Vậy cứ thoải mái đứng đó. Trẫm cho ngươi xem Xuân Cung Đồ (*) sống."
(*) Xuân Cung Đồ: Bức tranh vẽ cảnh ái ân ngày xưa.
Hôi Tông cứng người, sau đó vênh mặt, vẫn đứng tại chỗ, ra vẻ ông đây không tin, có giỏi ngươi cứ làm thử xem.
Cho tới lúc Trần Thuyên xốc chăn lên chui vào, rồi tiếng ngân nga không rõ dần vang lên, bộ dạng kiêu ngạo của Hôi Tông mới răng rắc nứt vỡ, ngay cả chân vốn giấu kĩ cũng hiện ra để vội vàng chạy trốn, bảo vệ đôi tai thính và đôi mắt sáng của mình.
Vừa chạy trong lòng nó vừa gào thét: Thứ mặt dày không biết xấu hổ này sao có thể là Hoàng đế? Sao có thể hả hả hả???
***
Tại sân sau của tửu điếm xa hoa bậc nhất Kinh thành, một người một rắn đờ đẫn đứng nhìn tầng lầu chót vót, đâu đó văng vẳng tiếng cười nói huyên náo. Hôi Tông tỏ ra bình tĩnh mở lời trước phá vỡ trầm mặc:
"Hẳn là ngươi đã điều tra xem tên Mặc hầu đó ở phòng nào rồi chứ?"
Trần Thuyên: "..." Gần đây trí nhớ thế nào mà lại quên khuấy mất chuyện này...
Chàng cuộn tay che miệng ho khan một tiếng, hất cằm: "Có gì khó, bây giờ đi tìm là được."

Đã là tửu điếm xa hoa bậc nhất, tất nhiên phải đầy đủ mọi thứ, đáp ứng toàn bộ nhu cầu của khách quan. Mà khách quan tới đây đa phần là nam, thế nên nhu cầu sinh lý cũng thuộc một trong những mục cần được giải quyết.
Trần Thuyên đưa bạc cho tú bà, yêu cầu gặp hoa khôi.
Hôi Tông liếc hắn, âm thầm ghi nhớ: Á à, ông đây nhất định phải về mách Thuấn Thần. Dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt thế này, đảm bảo Thuấn Thần mà biết thì cơn ghen ngút trời luôn. Há há há.
Tiếc rằng, nàng hoa khôi hoa nhường nguyệt thẹn vừa bước vào, Trần Thuyên còn chưa kịp trêu ghẹo gì, nàng ta đã bị tấm thân rắn uốn éo trên vai Trần Thuyên dọa cho suýt chút nữa thì chết ngất.
Hồi Tông: "..." Hãy nói ngươi bị dọa là do sự uy mãnh của bản thần, chứ không phải do bản thần xấu xí đáng sợ. Không nói cắn chết ngươi!
Dung nhan vốn mỹ lệ vô ngần nay trắng bệch, hoa khôi run run nép trong góc, chẳng dám cử động, vô cùng ngoan ngoãn.
"Ngươi có biết An Dũng Mặc hầu không?" Trần Thuyên bình thản vuốt Hôi Tông, hỏi.
Hoa khôi trừng trừng nhìn tay chàng, tức khắc gật đầu lia lịa.
"Có biết hắn ở phòng nào không?"
"Biết, biết ạ." Âm thanh yêu kiều sợ hãi, nếu là người khác nghe thấy, chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng dỗ dành.
Vậy mà Trần Thuyên lại nghiến răng cười lạnh: "Quả nhiên, dù đến Kinh thành, biết ta nghi ngờ, nhưng vẫn nhất định giữ bộ dạng mục ruỗng vô dụng ấy. Đã chạy tới tửu điếm còn gọi cả hoa khôi. Lừa ai chứ?"
Sau đó chàng liếc cô nàng nép trong góc: "Phòng nào? Nói!"
"Phòng, phòng thứ ba, lầu hai."
Hoa khôi thấy tú bà đưa bạc nhiều như vậy, vô cùng vui vẻ, còn nghĩ vớ được món hời. Nàng ta vốn định quyến rũ vị khách nhiều tiền này, để lần sau chàng lại đến nữa, đến nữa, tiền nàng có được sẽ càng nhiều. Ai ngờ vừa vào phòng đã bị dọa cho hết hồn. Đúng là đen đủi mà.
Sau khi bịt miệng rồi nhốt hoa khôi lại trong phòng, Trần Thuyên lẻn ra ngoài, vỗ vỗ đầu Hôi Tông: "Ngươi cũng nghe rồi đấy. Lấy chân ra, làm việc nhanh nhẹn chút."
Rồng nhỏ tròn mắt nhìn, sau đó nghi hoặc: "Ngươi không sợ nàng ta báo với An Dũng Mặc hầu à?"
Trần Thuyên cười khẩy: "Chỉ cần không bị bắt gặp ở đây là được. Trẫm đi rồi thích báo thì cứ báo. Trẫm là Hoàng đế, trẫm sợ ai? Hắn biết thì sao? Lẽ nào hắn còn dám lên triều hỏi tội trẫm chắc? Kiểu như Quan gia, hôm qua có phải người đến lục phòng thần? ấy? Ngươi thấy có khả năng không?"
Nghe một tràng dài câu hỏi, Hôi Tông im lặng, lại im lặng, cuối cùng ngoan ngoãn lách mình qua song cửa.
***
Cửa cung vốn đã đóng từ sớm, tuy nhiên với vị Hoàng đế thời trẻ trâu thường xuyên trốn ra ngoài chơi đêm thì việc lẻn vào vốn là ngựa quen đường cũ, dễ như ăn cơm.
Nhưng nhìn Tri khu mật viện sứ nào đó nghiêm cẩn đứng đợi trước thư án, một người một rắn cảm thấy đường cũ này bị chặn một tảng đá lớn, cơm này cũng không dễ ăn cho lắm.
"Chàng vừa đi đâu thế? Đến ngọ thiện cũng không dùng?" Ngữ khí vô cùng ôn hòa.
Đi kỹ viện! Hôi Tông muốn khua hai chân trước kêu lên. Tiếc rằng nó là đồng lõa, Thuấn Thần phát hiện nó ra ngoài, có khi nó sẽ lại bị nhốt như trước kia, không được ngửi lại mùi vị của tự do cũng nên.
Thế nên, thần rồng nho nhỏ nằm im thin thít trong tay áo Trần Thuyên.
Mà Trần Thuyên cũng rất tự giác thành thật khai báo: "Đến tửu điếm một chuyến."
"Có việc cần tới đó?" Thuấn Thần hỏi.
Trần Thuyên ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nàng mỉm cười kéo tay áo chàng, trấn an Quan gia đang cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi: "Chàng sợ gì chứ? Cũng có phải là đi tìm kỹ nữ đâu."
Không đi tìm kỹ nữ? Hắn há chỉ tìm kỹ nữ? Còn gọi hoa khôi luôn ấy chứ!
Hôi Tông kích động hét trong lòng, theo bản năng cựa mình một cái, mà tay áo Trần Thuyên lại đang bị Thuấn Thần kéo.
Thế nên nửa thân mình của Hôi Tông trượt ra, mắc lủng lẳng, đầu chúi xuống đất, nhắm tịt mắt gào thét.
Trần Thuyên: "..." Tiếng hét chói tai này chỉ có mình trẫm nghe thấy, thật may mắn, không làm ù tai nương tử nhà mình.
Thuấn Thần: "..." Đột nhiên có vật thể lạ uốn éo phóng tới trước mặt, giật cả mình, chức năng ngôn ngữ tạm thời chưa khôi phục.
Thuấn Thần: "Chàng mang nó cùng đi à?"
Quan gia chính trực chối bay chối biến: "Không phải."
Đúng lúc đó thần rồng uy mãnh rốt cuộc gồng mình hết nổi, từ trong tay áo chàng rớt cái bộp xuống đất, đờ mình ra...
Nụ cười trên môi Trần Thuyên vụt tắt, vô cảm cúi xuống, nhặt nó lên nhét vào tay áo lần nữa, giấu đến không còn dấu vết, bình tĩnh nhắc lại: "Không phải đâu."
Thuấn Thần: "..."
***
Trần Thuyên lôi một tờ giấy và một quyển sổ trong ngực ra, xếp trước mặt Thuấn Thần, ủ rũ: "Mọi chuyện là như vậy. Tiếc rằng chỉ tìm được mấy thứ này có chút đáng ngờ, còn lại hẳn đã bị thiêu hủy hết hoặc giấu ở nơi khác. Nhưng ký hiệu của chúng quá kỳ quái, không thể hiểu nổi."
Thuấn Thần thở dài kéo đầu chàng vào lòng, vuốt vuốt:

"Chàng cực khổ rồi." Mấy kẻ kia trao đổi bằng kí hiệu riêng, nếu ở đây cũng có chuyên gia mật mã như hiện đại thì tốt biết bao.
Thuấn Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chi bằng để ta xem một chút, biết đâu lần ra được manh mối. Tuy bọn họ viết bằng kí hiệu nên không thể làm chứng kết tội, nhưng có khi lại phát hiện được điều gì."
Nói rồi nàng vươn tay với lấy cuốn sổ cùng tờ giấy.
Một cái liếc khẽ.
Giống như bị cả gáo nước đá dội từ trên đầu xuống giữa ngày đông tuyết giá, tay chân Thuấn Thần đờ ra, sống lưng lạnh toát, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm lên giấy.
Đây...
Thứ được gọi là "kí hiệu" này, Thuấn Thần thế mà có thể đọc hiểu tất cả! Hay nói cách khác, chúng đối với nàng vô cùng quen thuộc.
Đây rõ ràng là chữ quốc ngữ, chữ cái La Tinh mà bất cứ người Việt Nam hiện đại nào cũng biết!
Nói như vậy, lẽ nào, Trần Lệ quả nhiên cũng giống nàng, là người hiện đại?
Lần trước nhìn thấy thế võ Trần Lệ thực hiện, trong lòng nàng đã nổi lên nghi vấn, không ngờ, Trần Lệ này thực sự...
Một người hiện đại có dã tâm lớn sống tại cổ đại, tất là đại họa.
"Nàng sao thế?" Trần Thuyên còn đang ngoan ngoãn ôm eo nàng cọ tới cọ lui, chỉ thiếu chiếc đuôi vẫy vẫy, thấy nàng đột nhiên im lặng một cách kì quái, liền ngóc đầu lên hỏi.
Thuấn Thần đang chìm trong suy nghĩ, giật mình hoảng hốt ú ớ: "Hắn... Ta..."
Đến hiện tại nàng vẫn chưa hề nói cho Trần Thuyên biết sự thật về nơi mình đến. Chuyện bất ngờ thế này khiến nàng bối rối.
Trần Thuyên nhìn ra sự bất thường, từ từ ngồi dậy đợi nàng mở lời.
Thuấn Thần cúi đầu hít sâu một hơi để bình tĩnh lại. Lát sau nàng hỏi chàng:
"Chàng có thường tưởng tượng, thiện hạ của rất nhiều năm sau sẽ thế nào hay không?"
"Thế sự xoay vần, có khởi đầu hẳn sẽ có kết thúc. Sau này trẫm cùng nàng không màng chuyện thế gian, tới nơi chân trời góc bể, không ai làm phiền, vậy là đủ rồi. Chuyện sau nữa, trẫm muốn quản không quản nổi."
Thuấn Thần chua chát bật cười, run tới giọng cũng lạc đi: "Nhưng ý ta muốn nói, là Đại Việt của ngàn năm sau."
Nàng nắm lấy tay chàng, nhìn vào đôi mắt trong suốt đầy lo lắng kia, hỏi: "Chàng tin ta chứ?"
Chàng kiên định gật đầu. Như được tiếp thêm sức mạnh, giọng nói Thuấn Thần cũng ổn định trở lại:
"Ngàn năm sau cuộc sống ... rất khác với hiện tại. Có rất nhiều thứ thần kì không thể tưởng tượng. Ví dụ như ... một chiếc hộp sắt khiến người từ ngàn năm sau xuất hiện tại đây."
Ngắt quãng tìm từ phù hợp dễ hiểu để miêu tả, Thuấn Thần cụp mắt xuống, âm thanh nhỏ đi:
"... Người từ ngàn năm sau xuất hiện tại đây đó, chính là ta."
Trong căn điện rộng lớn tĩnh lặng, âm thanh nhỏ nhoi này rõ ràng hơn bao giờ hết, từng nhịp từng nhịp gõ lên đầu tim Trần Thuyên, khiến chàng có cảm giác mặt đất dường như đang uỳnh uỳnh rung động, khung cảnh chao đảo. Hồi lâu sau Trần Thuyên mới nhận ra, tiếng uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc đó chỉ là tiếng tim chàng đang đập mà thôi.
Nhận thấy mình đã thừ người được một lúc, hiện tại đại não mới phản ứng lại để phân tích những thông tin lộn xộn vừa thu được, chàng giật mình chồm lên ôm lấy Thuấn Thần, tay chân luống cuống, ôm chặt lại nới lỏng, rồi lại ôm chặt.
Thuấn Thần sững người. Lại đau lòng vuốt tấm lưng rộng rắn rỏi.
Thật lâu sau này, Trần Thuyên mới hiểu được hành động lúc đó của mình. Sợ rằng mạnh tay một chút, nàng sẽ biến mất, lại sợ không ôm chặt lấy, nàng sẽ bỏ chàng mà đi.
Do dự chốc lát, cả hai đều lý trí mà đem những cảm xúc ấy nén chặt trong tim. Trần Thuyên ép bản thân phải tỉnh táo, ngần ngại buông Thuấn Thần ra, nhìn qua đám giấy bên cạnh nàng: "Chuyện nàng vừa kể có liên quan đến mấy kí hiệu này?"
Thuấn Thần gật đầu.
"Nàng có thể hiểu những kí hiệu này, tức là nói, thứ này thuộc về ngàn năm sau?"
Mắt sáng rỡ gật đầu.
"Nhưng nó lại xuất hiện ở chỗ Trần Lệ, cho nên, Trần Lệ cũng như nàng, là người đến từ ngàn năm sau?"
Mặt sùng bái gật đầu.
Trời ơi, sao nàng lại có một anh chồng thông minh chưa nói đã hiểu ý như vậy chứ. Tự hào chết đi được!
Mặt Trần Thuyên trở nên nghiêm túc: "Vậy phải chăng hắn cũng giống nàng, không biết Trần triều có tới hai người của ngàn năm sau. Thế nên mới cho rằng đám giấy này dù bị trẫm lấy được, trẫm cũng chẳng thể hiểu." Nói rồi, chàng nhìn nàng mỉm cười "Không may cho hắn người thứ hai đến từ ngàn năm sau lại ở ngay bên cạnh trẫm. Thuấn Thần, nàng quả là phúc tinh ông trời phái xuống giúp trẫm."
Thuấn Thần được khen tới đỏ mặt.
Thắp thêm đèn cạnh thư án, Trần Thuyên kéo nàng: "Qua đây nào, giúp trẫm dịch đám kí hiệu này. Đã viết bằng kí hiệu, hẳn là tối mật không muốn bị người khác đọc được. Nhất định có thể tìm được manh mối."
Thuấn Thần hăng hái lao tới: "Đừng nói là dịch, chàng muốn học ngôn ngữ này, ta cũng có thể dạy chàng."
Trần Thuyên ôm nàng vào lòng, bật cười hôn lên mái tóc đen nhánh: "Được, nàng dạy, trẫm sẽ học."
- Hết chương 29 -



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.