Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường

Chương 23: Hồ Linh




Trên thế gian này, có những linh hồn thuần khiết, có những linh hồn lại khiếm khuyết không toàn vẹn, lại có những linh hồn có thể thẩm thấu lẫn nhau.
Trời trong xanh ngắt, mặc dù chưa tới giờ mở cửa làm ăn, nhưng tôi vẫn mở cửa hàng từ rất sớm, rồi ngồi trước cửa sưởi nắng.
Ban ngày, con phố này vẫn luôn vắng vẻ, ngồi mãi cũng chẳng thấy có mấy người đi mua, nhưng đến buổi tối, nơi đây lại lập tức trở nên náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, tà ma quỷ quái đi lại khắp nơi.
Tôi yên lặng ngắm nhìn vầng dương đang sắp lặn.
Chỉ một lúc nữa thôi, đèn trên phố sẽ sáng lên.
Đêm cũng theo đó mà ập tới.
- Chà chà, lại nhìn bên ngoài rồi.
Mái tóc dài cọ cọ vào cổ tôi, ngứa ngáy, buồn buồn. Một cánh tay trắng nõn như ngọc choàng lên người tôi, mùi hương quyến rũ bay tới.
- Hạ à, bên ngoài có thứ gì hay mà em đờ đẫn nhìn cả ngày thế hả?
Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi vòng tay dịu dàng đó, lý nhí phản bác:
- Chị Linh, chị áp sát quá đấy! Em có phải đàn ông đâu!
Lời còn chưa dứt, tôi đã lập tức bị ôm lại.
- Đàn ông thì có gì hay ho chứ? Tiểu Hạ của chúng ta còn đẹp hơn đàn ông nhiều.
Cô gái tuyệt mỹ đang quấn lấy tôi như dây mây này là một con hồ ly tinh chính hiệu.
Chuyện này là do tôi tự làm tự chịu.
Số là mấy ngày trước…
Tôi đứng trên thang lấy đồ trên giá, sểnh tay làm rơi một chiếc chuông đồng vốn được đặt ở phía trên đó từ rất lâu rồi. Nó lăn trên mặt đất, phát ra âm thanh rất lớn. Tôi còn tưởng là nó đã vỡ, liền vội vàng nhặt lên xem, ai ngờ vừa chạm vào thì cái chuông liền biến mất.
Thay thế vào đó là một bà chị xinh đẹp.
Khi Dao tức tối chạy tới thì bà chị này đã ung dung ngồi chơi được một lúc lâu.
Theo lời tự giới thiệu thì cô ấy là nhân sĩ đất Trung Nguyên, một hôm nằm hóng mát trên giường, khi tỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong chuông, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, may mà gặp được tôi nên mới có thể thoát khỏi nơi giam hãm.
Nói một cách khác, kẻ đen đủi là tôi đã thả một yêu vật bị người xưa phong ấn ra.
May mà tôi cũng đã từng gặp không ít thứ kỳ lạ nên không cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, bà chị hồ ly tinh này có vẻ không phải người xấu. Thỉnh thoảng khi trong cửa hàng không có ai, cô ấy sẽ chui từ trong cái chuông ra chơi và tán chuyện phiếm với tôi, còn hầu hết thời gian cô ấy ngủ trong chuông của mình.
Vì nguyên nhân này, tôi đặt tên cho cô ấy là Linh[1] đồng thời cũng năn nỉ Dao tạm thời cho cô ấy ở lại cửa hàng.
[1] Linh nghĩa là “Cái chuông”. (BTV)
Dao rất ghét hồ ly tinh.
Liệu có phải vì nơi này vốn đã có một người dung mạo tuyệt mỹ là anh rồi, nay có thêm một người đẹp nữa nên anh cảm thấy vị trí của mình bị lung lay chăng?
Hơn nữa, xưa nay Dao luôn tự cao tự đại, không coi hồ ly tinh ra gì, suốt ngày chê người ta hôi hám. Rõ ràng tôi chẳng thấy hôi gì cả, chỉ thấy mùi thơm lan tỏa khắp nhà.
Dao bảo, do đạo hạnh của tôi quá kém.
Tôi không thèm chấp, mặc kệ anh.
- Này! Cô còn muốn ôm Hạ đến lúc nào thế hả?
Dao cau mày, kéo Linh ra khỏi người tôi, đẩy lên chiếc ghế bên cạnh. Sau đó lại khịt khịt khắp người tôi một hồi, vẻ mặt khinh khỉnh chê bai:
- Trên người em toàn là mùi chồn hôi.
- Thế à? Thế anh ngửa nhiều thêm một chút đi.
Tôi bình thản cởi áo khoác ngoài ra trùm lên đầu Dao. Bên trong vọng ra một tràn oán thán.
- Em ác quá đi! – Anh trách móc tôi.
- Tại mũi anh quá kén chọn thôi, cứ ngửi thử một cái cũng chẳng chết được đâu.
Tôi làm bộ nghiêm túc dạy dỗ, nhưng kỳ thực nhìn dáng vẻ của Dao, trong lòng tôi đắc chí chết đi được.
- Dù sao anh cũng mặc kệ, mau mau tống cổ cô ta đi đi, nếu không anh sẽ tìm người tới phong ấn cô ta lại đấy!
Nói rồi, Dao vừa bịt mũi, vừa lao ra khỏi cửa hàng.
- Này, anh đi đâu thế?
Tôi còn chưa nói hết đã chẳng thấy bóng dáng Dao đâu. Anh chàng này chạy nhanh thật!
Tôi quay đầu lại, xin lỗi Linh đang ngồi trên ghế:
- Đừng để ý đến anh ấy, anh chàng này xưa nay vẫn thế, luôn nói những lời khó nghe.
Linh lắc đầu, cười với tôi:
- Thật ra chị cũng sắp phải đi.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên – Chị định đi đâu?
Cô ấy cười ranh mãnh, nhưng không trả lời.
Chẳng bao lâu sau, có một người khách đến cửa hàng.
Đó là một người khách rất bình thường, không biết thông qua kênh nào mà biết được nơi này. Xem ra anh ta rất giàu có, nhưng khuôn mặt lại nơm nớp lo sợ, cơ hồ còn có chút căng thẳng. Những người khách như thế đều có tâm sự trong lòng, họ đến Vong Xuyên đường là để tìm thuốc hoặc tìm vật.
Tôi trưng ra bộ mặt thân thiện nhất để đón khách.
- Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì anh ạ?
Anh ta đứng yên, nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc chuông đó.
- Tôi muốn cái đó, giá bao nhiêu?
“Cái này không bán”, tôi đang định nói vậy thì Thanh Minh đã lên tiếng:
- Tám mươi bảy vạn.
Tôi giật nảy người, Thanh Minh, anh lại bắt đầu chặt chém rồi!
Nhưng người khách lại tỏ vẻ vui mừng.
- Có thể trả bằng chi phiếu không?
- Đương nhiên có thể.
Nửa phút sau, tôi nhìn theo họ ra ngoài, anh ta ôm trong tay chiếc chuông đồng, dáng vẻ vô cùng nâng niu, cứ đi được mấy bước lại nhìn nó một lần.
Linh nói là sắp đi, hóa ra là ám chỉ điều này.
Vậy thôi, duyên phận đã đến, có miễn cưỡng cũng chẳng giữ lại được.
Tôi nghĩ rằng sẽ không gặp lại cô ấy.
Nhưng vào một buổi chiều không lâu sau đó, tôi đã gặp lại cô ấy. Khi đó tôi đang cùng Thanh Minh chơi cờ trong cửa hàng, vì kỳ nghệ của tôi thấp kém nên cả ván cờ cứ đi lung tung, đang sắp sửa giơ tay xin hàng thì chợt nghe thấy giọng nói yểu điệu của Linh:
- Quân đen ở bên tay trái của em, đi lên trước một nước là có thể ăn xuống.
Thanh Minh nhặt quân cờ lên, nói với không khí một câu:
- Xem cờ không được mách nước.
- Đáng ghét quá đi, tôi có phải quân tử gì đâu. Tiểu Hạ ơi, lâu ngày không gặp, chị nhớ em chết đi được!
Tôi lập tức sởn da gà, giọng nói nũng nịu như thế, không cần nhìn cũng biết là hồ ly tinh kia đã quay về rồi. Tôi đang định né thì bị lôi vào một vòng tay mềm mại và thơm nức, ôm riết, khiến tôi nghẹt thở.
Đúng lúc tôi cảm thấy mình sắp chết đến nơi vì sự ôm ấp dịu dàng ấy, thì Linh buông tay.
Tôi ôm lồng ngực, thở hổn hển nhìn cô ấy.
Mấy ngày không gặp, Linh dường như càng đẹp hơn, nói một cách nôm na thì toàn cơ thể đều toát ra mùi nữ tính nồng nàn.
Cô ấy mặc một chiếc váy siêu ngắn, phía trên mặc một chiếc áo cổ khoét rộng, cảm tưởng như sắp sửa rớt xuống khỏi bờ vai, hễ cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ngay những đường nét gợi cảm mê hồn. Đối diện với một người đẹp bốc lửa như thế, cho dù cùng là con gái mà tôi cũng cảm thấy rất không tự nhiên, không biết mắt nên nhìn đi đâu mới phải.
Tôi trộm liếc Thanh Minh, anh vẫn ngồi im, trưng ra bộ mặt lạnh như tiền đó lạnh lùng nhìn Linh:
- Cô tạo sát nghiệp rồi.
Linh hoàn toàn không để tâm, cười hì hì:
- Ai bảo cơ thể anh ta kém thế chứ… Không thể trách mình tôi.
Tôi lay lay Linh:
- Chị Linh, chị giết người à?
Cô ấy ngước nhìn tôi, khuôn mặt đầy vẻ vô tội:
- Chị chẳng làm gì cả.
Nhìn thái độ của cô ấy, tôi bỗng hiểu ra, xem ra người khách đến cửa hàng mấy ngày trước chắc là đã thăng thiên rồi.
- A! Cái nhà cô này! Sao lại quay về đây?
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Dao lại sắp quậy tung lên rồi.
- Tôi còn tưởng là ai cơ đấy? Hóa ra là mèo con, lâu không gặp rồi nhỉ… Ấy? Anh đi bắt chuột về rồi đấy à? – Linh ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế mà Dao vẫn hay ngồi, giả bộ ngạc nhiên.
- Bản thiếu gia không bao giờ làm những chuyện hạ đẳng ấy! Huống hồ, một kẻ đến chuột cũng không biết bắt như cô, cơ bản không có tư cách nói chuyện với ta! – Dao tức giận quá, không thèm nể nang gì nữa.
- Thôi, được rồi, được rồi. Đừng tức giận nữa.
Thấy tình thế không ổn, tôi đành làm người tốt đi hòa giải đôi oan gia ghét nhau như chó với mèo này vậy. Thấy tôi lên tiếng, Dao mới hậm hực im lặng. Linh vốn chỉ định trêu chọc Dao chút thôi, thấy Dao ngừng nói, Linh cũng thôi không trêu tiếp nữa.
Tôi thở phào, tưởng rằng đã yên ắng trở lại, nào ngờ chỉ một lúc sau, hai người lại bắt đầu tranh cãi.
Nguyên nhân chính là vì chiếc ghế mây của Dao bị Linh chiếm dụng, anh chàng mặt mũi ấm ức đòi ngồi chung ghế với tôi, khiến cho Linh bên cạnh không chịu, đòi trả lại ghế cho Dao, qua ngồi chung với tôi. Hai người cãi cọ không thôi, chẳng ai thèm nghe lời tôi cả.
Bên cạnh rõ ràng còn ghế trống mà? Tại sao mấy tên yêu quái này lại thích cãi cọ thế nhỉ?
Người ta thường nói, càng già tính khí càng trẻ con. Hai lão yêu quái già đời này, nhiều lúc tính khí chẳng khác trẻ con chút nào.
Kết quả cuối cùng là Linh chiếm thế thượng phong, đắc ý vênh mặt ngồi sát cạnh tôi, còn Dao thì bực bội chạy đến ngồi lên chiếc ghế tít trong góc, ra vẻ khổ sở đáng thương.
Mấy ngày sau đó, ngày nào hai người này cũng đều vì những chuyện “nhỏ như con thỏ” mà cãi nhau ầm ĩ. Cho đến một đêm nọ, khi tôi đang cuộn mình trong chiếc ghế mây ngủ gật thì bị Linh lay gọi.
Cô ấy trang điểm rất đẹp, thì thào vào tai tôi:
- Chị đi đây, mấy ngày nữa mới về.
- Ơ, chị định đi đâu thế? – Tôi mơ màng hỏi.
Cô ấy chỉ khẽ cười, không đáp, rón rén bước ra cửa, chui vào trong một chiếc ô tô lặng lẽ chờ đến, rồi lao vút đi.
Thanh Minh nhìn chăm chăm theo hướng cô ấy đi, nhè nhẹ lắc đầu.
Thật lạ, tôi chẳng còn buồn ngủ chút nào.
Những ngày hồ ly tinh đi vắng, không khí lại yên tĩnh như lúc ban đầu, Dao cũng không làm ồn nữa. Tất cả đều rất yên tĩnh.
Lâu ngày, tôi dường như cũng quên rằng cô ấy từng xuất hiện tại đây, chỉ là thi thoảng nói chuyện với Tô Dương, tôi chợt có những khoảnh khắc cảm thấy hoang mang. Nếu như ngay từ ban đầu tôi đã có một người bạn sôi nổi thích trêu đùa như Linh, thì tính cách của tôi liệu có cởi mở hơn một chút không?
Ngày nghỉ hiếm hoi, tôi liền bị Tô Dương lôi đi dạo phố. Thực ra tôi chẳng có chút xíu hứng thú gì, nhưng không thoát khỏi sự ép buộc lẫn van nài của cô ấy, nhưng đành để mặc cho cô ấy kéo đi.
Có lẽ tôi đã rời xa xã hội quá lâu rồi.
Đường phố tấp nập khiến tôi thấy chóng mặt, đâu đâu cũng là người, những cửa hàng hai bên đường khiến tôi hoa hết cả mặt. Sau hơn ba tiếng đồng hồ đi không ngừng nghỉ, liên tục lượn qua lượn lại, tôi đã không nhấc nổi chân nữa. Tô Dương tuy vẫn còn hứng thú, nhưng nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của tôi thì “từ bi”, trút một đống túi đang xách trong tay tôi, sau đó mắt sáng long lanh lao đến một cửa hàng đang giảm giá ở bên cạnh.
Tôi ôm đống đồ đó, chật vật lê sang quán cà phê ngoài trời gần nhất, gọi một cốc cà phê đen. Tôi ngồi đó nghỉ ngơi, vừa ngóng Tô Dương vừa quan sát đám người muôn màu muôn vẻ quanh mình. Có lẽ dịp cuối tuần nên người trên phố rất đông, qua lại vô cùng nhộn nhịp.
Đương nhiên, trên khu phố thương mại sầm uất nổi tiếng này, có đến quá nửa là những nam thanh nữ tú ăn vận sành điệu. Cạnh chỗ tôi ngồi có một người đàn ông trông như là bị vợ bỏ lại đây, đang giữ một đống túi xách bằng giấy của các cửa hiệu nổi tiếng, vừa hút thuốc, vừa ngắm những cô gái xinh đẹp trên đường.
Có lẽ nhìn thấy một mỹ nhân kiều diễm nào đó, nên ánh mắt anh ta sáng lên, nhìn chằm chằm, điếu thuốc trên miệng suýt chút nữa thì rơi xuống.
Tôi cười thầm trước bộ dạng ấy, và cũng hiếu kỳ không biết là mỹ nhân cỡ nào mà có sút thu hút như vậy. Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta.
Quả nhiên là mỹ nhân, hơn nữa còn là hai đại mỹ nhân!
Trong đó có một người có vẻ đẹp rất thời thượng, mái tóc cắt ngắn, chiếc áo da bó sát, chiếc quần với những đường cắt cúp tinh xảo ôm chặt lấy đôi chân dài miên man và thẳng tắp, dưới chân đi một đôi giày da nhỏ. Mỹ nhân còn lại thì phong tình quyến rũ, khoác tay cô kia một cách thân thiết, mái tóc đen bóng mượt buộc hờ hững, chiếc áo mỏng tang bó sát cơ thể đầy đặn, khiến cho người ta không thể rời được ánh mắt.
Mỹ nhân tóc dài chú ý đến ánh mắt của tôi, liền cười với tôi, sự kiều diễm yểu điệu ấy khiến tôi kinh ngạc. Chẳng phải là Linh sao?
Tôi đang do dự không biết có nên chào hỏi hay không thì hai người ấy đã đi qua trước mặt tôi.
Linh khoác tay cô gái kia, tỏ ra rất thân thiết, chẳng biết đang nói chuyện gì.
Cô ấy không quay đầu lại nhìn tôi.
Có lẽ bản tính của hồ ly tinh vốn bạc bẽo như thế, khi tốt với bạn thì khiến bạn nghẹt thở, thoắt một cái là đã có thể quên bạn ngay.
Tôi lầm bầm tự an ủi bản thân rằng yêu quái đều thế cả, muốn đi là đi, muốn đến là đến, chẳng có quan hệ gì với tôi, nên cũng chẳng cần có nghĩa vụ nhớ đến tôi làm gì.
Bất chợt có ai đó vỗ lên vai tôi một cái.
- Nghĩ gì mà ngây ra thế?
Hóa ra Tô Dương đã mua xong, trên tay xách thêm hai chiếc túi, sắc mặt vui vẻ. Xem ra thu hoạch kha khá đây.
- Không có gì, đi dạo thêm một lát không?
Tôi đứng dậy.
Thực tế đã chứng minh, khả năng mua sắm của con gái thật kinh người.
Khi tôi loạng choạng xách đống túi về Vong Xuyên đường, trời đã gần tối đen. Lúc đi tôi quên mang theo điện thoại di động nên cũng không biết lúc đó là mấy giờ rồi. Tôi chỉ sợ về quá muộn sẽ bị Dao mắng nên sau khi xuống xe thì co giò chạy như điên. Về đến nơi đúng là bị ăn mắng thật.
Dao lên lớp tôi mấy câu, khi nhìn đống đồ trong tay tôi, anh lập tức trở nên vui vẻ:
- Tiểu Hạ của chúng ta cuối cùng cũng biết ăn diện rồi sao? Mua gì thế, đưa anh xem nào.
Anh cười hì hì mở túi ra kiểm tra. Anh moi được một cái hộp, mở ra nhìn hồi lâu, rồi hỏi tôi:
- Cái gì đây?
- Mô hình Gintama[2], anh thấy rồi đấy thôi! – Tôi xua xua tay.
- Thế còn những cái này? – Anh lôi tiếp những chiếc hộp khác ra hỏi.
- À, là robot điều khiển Áo giáp vàng[3], anh biết rồi còn hỏi làm gì.
- Hừ, những chiếc túi quái quỷ này là thế nào?
- Gì chứ? Là túi in hình Doraemon[4] mà em mới mua, anh đừng có kéo kẻo làm rách đấy.
[2,3,4] Gintama, Áo giáp vàng, Doraemon: Tên những bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản. (ND)
- Còn cái này?
- Nhìn cũng biết là máy chơi game mà.
- Thế quần áo đâu?
- Quần áo nào? – Tôi lườm anh một cái.
- Có đứa con gái nào dạo phố mà lại không mua quần áo không? Em có đúng là con gái không? Không phải là đầu thai nhầm đấy chứ? – Dao ngồi xuống than vãn.
- Tiểu Hạ, anh bó tay với em rồi…
- Thế thì anh cứ từ từ mà bó tay đi nhé, bảo trọng! – Tôi dài giọng, vỗ vỗ vào vai anh rồi cầm những chiếc túi xung quanh lên, chuẩn bị về phòng.
Thanh Minh vẫn im lặng từ nãy bỗng xen vào:
- Lần sau ra ngoài, dẫn anh đi cùng nhé.
- Hả? – Một là tôi không nghe rõ, hai là tôi không dám tin vào tai mình nên lại hỏi lại một lần nữa cho chắc.
- Máy chơi game! – Anh chỉ vào chiếc PS2[5] trong lòng tôi, khiến tôi kinh ngạc đến mức trố cả mắt, con ngươi suýt rớt ra ngoài.
[5] PS2 là máy chơi game Play Station. Đây là một loại máy chơi game di động, trông giống như một chiếc điện thoại di động.
Máy chơi game? Tôi không nghe nhầm chứ? Thanh Minh có hứng thú với máy chơi game sao? Cho dù xét trên phương diện nào đi nữa thì hai đối tượng này đều chẳng ăn nhập gì với nhau.
- Cái này… hay là anh thử dùng PS2 của em trước nhé? Dù sao em còn mua mấy quyển tập chí, tạm thời cũng chưa chơi đến nó.
Tôi nhét chiếc PS2 màu trắng vào tay Thanh Minh, rồi bước đi như chạy trốn.
Anh biết chơi thật chứ?
Nói thật lòng là tôi rất nghi ngờ điều ấy.
Một lát sau, sau khi thu dọn xong xuôi, tôi quay lại cửa hàng, thấy Thanh Minh vẫn giữ tư thế lúc nãy, chăm chú “nghiên cứu” chiếc máy. Có thể thấy ngay anh không biết chơi, những vẫn đang cố gắng tìm hiểu, vẻ mặt cũng thay đổi theo các động tác của tay. Cuối cùng, Thanh Minh bỏ chiếc máy xuống với vẻ mặt rất nuối tiếc.
Tôi biết, đến tám phần là anh đã bị thua, cho nên bước qua hỏi:
- Có cần em dạy anh không?
Tôi chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, hơn nữa tôi biết, với tính cách của Thanh Minh, chắc chắn anh sẽ từ chối. Nhưng chẳng ngờ anh lại gật đầu.
Một Thanh Minh thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng như thế, đúng là hiếm thấy.
Tôi chẳng nói gì thêm, chơi một bàn biểu diễn cho anh xem. Có lẽ vì đắc ý quá nên kết quả ván đầu tiên là thảm bại. Dao đứng bên cạnh quan sát thẳng thừng cười nhạo tôi.
Tôi có phần xấu hổ, ngượng ngùng đưa chiếc máy lại cho Thanh Minh, rồi cuộn mình vào trong chiếc ghế mây, giả đò không thèm quan tâm nữa.
Trời đã sang thu, càng ngày càng lạnh. Tối nay trời còn đổ mưa, gió thổi ù ù, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.
Tôi co mình trong ghế mây, bỗng dưng buồn vô cớ.
- Haizz…
- Than thở gì thế?
Dao không biết đã ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào, hỏi han như một người anh thân thiết.
- Trời lại lạnh rồi…
- Anh không nhớ là em sợ lạnh…
- Đương nhiên em không sợ lạnh. Chỉ là hễ trời lạnh, thì cũng có nghĩa là một năm lại sắp qua đi.
- Thế thì hãy để nó qua đi…
Dao nói với vẻ thờ ơ, tôi lườm anh một cái.
- Yêu quái tất nhiên cần gì phải bận tâm đến một năm hay hai năm. Các anh trường thọ mà.
- Em có muốn giống bọn anh không?
Dao nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc.
- Không. – Tôi dứt khoát từ chối.
Tôi là một người bình thường, chỉ là một người bình thường mà thôi.
Một người bình thường, có nghĩa là sống trên nhân thế chừng trăm năm, luân hồi, đầu thai, đúng hẹn lại loại bỏ ký ức. Như thế có gì là không tốt?
Dao xoa xoa đầu tôi, không nói năng gì nữa.
Mưa càng lúc càng lớn.
Trong những đêm như thế luôn xảy ra một số chuyện, theo như lời Thanh Minh nói thì khi trời mưa to, những vật thể không lành có thể trốn ra theo mưa.
Đêm nay cũng thế, có lẽ vì nguyên do ấy, hoặc cũng có thể vì những nguyên do khác nữa nên tôi luôn cảm thấy hơi bất an. Hình như Dao nhận thấy biểu hiện ấy nên hỏi tôi có cần về ngủ trước không, tôi đang định đồng ý thì bỗng trông thấy một thứ ngoài cửa.
Thứ đó có màu đỏ.
Nó là “thứ” nhưng kỳ thực đó là một con người, có điều “nó” không còn thành hình người nữa. Toàn cơ thể dị hợm đó co rúm thành một khối, chân tay đều bị gãy, hình dáng vặn vẹo rúm ró cực kỳ kỳ dị. Cho dù “nó” chỉ đứng trước cửa, nhưng mùi máu tanh nồng nặc đã khiến tôi không dám mở mắt nhìn.
Tôi mắt hoa mày choáng, suýt nữa thì nôn mửa.
Dao đứng phắt dậy, chắn trước cục thịt ấy. Thứ đó không tiến lên nhưng cũng không lùi xuống, đứng bất động đối diện với Dao, một con mắt to tướng đảo qua đảo lại, nhìn chòng chọc vào trong nhà, cảnh tượng đó vừa gớm ghiếc vừa kỳ dị.
Tôi bị nó nhìn đến sởn da gà, chỉ biết cố gắng trốn sau lưng Thanh Minh. Khi Thanh Minh kéo tôi vào bên trong tủ quầy, tránh xa luồng ánh mắt đó, tôi mới dần dần bớt sợ hãi.
Thứ đó rốt cuộc là gì?
Từ nhỏ tới lớn, tôi đã gặp vô số thứ đáng sợ, có hình dạng kỳ quái, nhưng chưa bao giờ gặp thứ gì như thế này. Theo lý mà nói, hình dáng này, lúc còn sống chắc hẳn đã bị giày vò tàn khốc, hoặc là chết vô cùng thảm thương. Những thứ như thế luôn chất chứa một nỗi oán hận mạnh mẽ. Nhưng khối thịt vừa nãy, tuy rằng ánh mắt rất lạ lùng, nhưng tôi không hề cảm thấy có gì oán hận.
Ánh mắt của nó, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nó đang tò mò.
Tôi nghĩ, nếu là một người bình thường thì chắc chắn không ai có thể chịu nổi việc bị khối thịt kinh dị, đáng sợ nhìn chòng chọc. Nhưng thực ra chỉ là không thể chịu đựng nổi về mặt thị giác mà thôi.
Còn nếu xét trên phương diện cảm giác thì nó không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tôi không muốn nhìn, nhưng lại rất muốn biết Dao đang rầm rì nói gì với nó.
Ngữ khí của Dao nghe không nghiêm khắc, xem ra có lẽ đúng là cục thịt đó không đáng sợ như vẻ bề ngoài.
Nhưng âm thanh sau đó lại khiến tôi trở nên hơi mơ hồ.
Âm thanh quái lạ đó không hề xa lạ với tôi, chính là tiếng của Huyết Hóa Lang mà ngày ngày tôi đều thấy, thậm chí tôi còn thường xuyên chào hỏi ông ta. Trên đường phố vắng vẻ lạnh lẽo, trong số những người bán rong đi qua đi lại trên phố, một người bán đồ ăn vặt mà chẳng có mấy người gọi mua như ông ta, cũng coi là một trong những gương mặt hiếm hoi mà tôi quen thuộc.
Sau khi nói chuyện xong với Dao, Huyết Hoa Lang lại cao giọng gọi với vào trong nhà:
- Tiểu Hạ cô nương, xin lỗi đã làm cô sợ, ngày mai tôi mời cô ăn kẹo hồ lô nhé.
- Cảm ơn, không cần đâu.
Tôi lập tức đứng dậy cảm tạ và từ chối. Đùa gì vậy? Tôi dám ăn đồ của ông ta sao.
“Chỉ có người chết mới biết đồ của Huyết Hóa Lang có vị gì.”
Trước đó lâu lắm rồi, Vị Minh đã nói với tôi như thế và tôi luôn ghi nhớ. Chính vì thế, khi nhìn thấy những món ăn vặt của Huyết Hóa Lang, tôi luôn có một cảm giác lạ lùng. Dường như đó không phải là kẹo hồ lô, mà là một viên thuốc lấy mạng cấp tốc.
Dao từ cửa quay trở lại, thong thả ngồi xuống ghế mây. Tôi sán ra mép cửa, ngó nghiêng ra ngoài nhưng tuyệt nhiên chẳng nhìn thấy gì cả.
- Huyết Hóa Lang đâu?
- Đi rồi.
Câu trả lời của Thanh Minh vẫn luôn ngắn gọn như thế.
- Đi rồi? Vậy thứ đó?
- Bị đưa đi rồi.
Thật may là tuy Thanh Minh tiếc chữ như vàng, nhưng vẫn có thể biểu đạt ý tứ một cách rõ ràng. Tôi gật gật đầu, rồi tuôn ra câu hỏi thứ ba:
- Vậy thứ đó… là cái gì?
Dao và Thanh Minh nhìn nhau một lát, dường như hơi do dự, cuối cùng vẫn là Thanh Minh mở lời trước:
- Là súc vật?
- Không phải người à?
- Đã từng. Rất lâu trước đó.
Súc vật cũng có nghĩa là thức ăn. Nghĩ đến những món bánh thịt thơm ngon theo mùa mà Huyết Hóa Lang bán, tôi không kìm được một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Nếu như khi đó tôi ăn chúng thì không biết bây giờ sẽ cảm thấy thế nào?
Tôi nhìn Dao, thử thăm dò anh:
- Trong mắt anh, có phải em cũng là súc vật tương lai không? Cũng giống lợn, trâu, bò đối với chúng em ấy?
Dao lặng người đi một lát, rồi lập tức bật cười:
- Em thấy gấu trúc có phải là súc vật không?
- Đương nhiên không phải, gấu trúc là quốc bảo mà.
- Vậy thì em là quốc bảo của anh.
Dường như Dao sợ tôi không tin, lại giải thích thêm:
- Cứ coi em không phải là người mà là lợn, là trâu, là dê, thậm chí chỉ là một con sâu, anh cũng sẽ coi em là quốc bảo.
Một lần nữa tôi lại bị câu này của anh đánh gục. Trước mắt tôi chợt hiện ra cảnh tượng Dao ngồi tựa bên một chú trâu hoặc chú lợn mà kể truyện cười.
Nói thật lòng, thực sự tôi không thể tưởng tượng nổi cảm giác khi mình biến thành thứ gì đó không phải là người.
Thanh Minh nhìn tôi, bình thản nói:
- Em không cần suy nghĩ quá nhiều đâu, súc vật là do kiếp trước phạm phải mười tội ác không thể tha thứ nên sau khi chết mới không thể đầu thai làm người. Huống hồ, bây giờ đã rất hiếm người ăn những súc vật đó. Con vừa nãy là Huyết Hóa Lang nuôi để ngắm thôi.
Để ngắm… Sở thích của ông ta quả là kỳ quái.
Trở lại vấn đề liệu kiếp sau tôi có thể được đầu thai làm người nữa không? Ngộ nhỡ không được, vậy phải chọn trở thành động vật nào bây giờ?
Suốt nửa đêm hôm đó, tôi cứ băn khoăn mãi câu hỏi này, đến tận khi trời sang cũng không nghĩ ra kết quả.
Dao biết được tôi lấn cấn vì điều ấy, liền cười lăn cười bò.
Theo anh nói, một người nếu có phẩm hạnh tốt đẹp, thì phần lớn sẽ được đầu thai thành người, có điều giới tính chưa thể xác định được. Sở dĩ tôi luôn là nữ giới, cũng vì sự đặc biệt của linh hồn.
Sau khi liếc tôi một cái, Dao nói:
- Thực ra bây giờ nhìn bề ngoài của em, có lẽ đầu thai thành nam giới sẽ hợp hơn.
Tôi lập tức đấm anh một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.