Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường

Chương 22:




Rất lâu, rất lâu về trước, nhạc sư Minh Quân dạo chơi trên đỉnh Côn Luân, nhìn thấy cây Văn Ngọc mọc trên núi. Vừa hay đúng dịp cây khai hoa, cô ấy đã bị vẻ đẹp của đóa hoa hiếm có đó làm cho si mê, bèn cắt ngón tay của mình, nhỏ một giọt lên nhụy hoa. Chẳng ngờ hoa dường như có linh hồn, lập tức hút cạn giọt máu.
Sau này đóa hoa ấy hết thành quả Văn Ngọc.
Mà lạ lùng là quả Văn Ngọc này lại có màu sắc xưa nay chưa từng có, đỏ thắm long lanh, vô cùng bắt mắt.
Minh Quân biết đó là nhờ giọt máu của mình nên trong lòng vui mừng khôn xiết, thường lén đến ngắm nhìn. Lâu ngày, chuyện ấy truyền đến tai thượng đế, ngài bèn hạ lệnh đem quả Văn Ngọc khảm vào cây Dao Cầm, ban thưởng cho cô ấy.
Đây không phải kết cục mà cô ấy muốn, nhưng thượng đế không thể vì nguyện vọng của cô ấy mà thu hồi mệnh lệnh.
Thế nên mỹ ngọc hiếm có không trốn nổi miệng vàng lời ngọc, sớm muộn cũng sẽ bị biến thành một hòn đá vô tri vô giác, vĩnh viễn khảm trên cây đàn không hề liên quan đó.
Đương nhiên sau khi ngọc linh chào đời, Minh Quân đã từng lén đến xem một lần.
Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp, vô ưu vô lo đó, lần đầu tiên trong lòng Minh Quân nảy sinh khái niệm “em gái”.
Chỉ có điều, tiên đình không dung thứ cho loại tình cảm như vậy tồn tại. Tiên là cao quý, ngọc thần dù có linh hồn thì chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật mà thôi.
Cô ấy chán ghét thế giới đó, nhưng lại không có dũng khí trốn chạy, cho nên đành đem hy vọng gửi gắm lên ngọc linh, hy vọng thiếu nữ mang trong mình dòng máu của cô ấy sẽ có được tự do.
Sự việc sau đó chính là cảnh trong cuốn sách mộng gối đầu, Thanh Minh bị phái đi lấy Văn Ngọc, ngọc linh trốn thoát từ tay chàng và lưu lạc nhân gian, Dao cũng tới nhân gian, bắt đầu luân hồi hết kiếp này qua kiếp khác.
Những điều này Minh Quân đã sớm đoán được, cho nên cô ấy mới tự mình thỉnh tội, cam tâm bị giam cầm một ngàn năm trong Quỷ Thành.
Lời của Minh Quân vang vọng hết lần này đến lần khác trong đầu tôi, khiến tôi nhất thời hoảng hốt, đầu óc rối bời.
Trên người tôi có dòng máu của cô ấy?
Và tất cả những điều đã xảy ra đều là do cô ấy cố tình sắp đặt sẵn?
Tôi hơi cảm động trước câu chuyện mà cô ấy kể, nhưng cảm xúc phẫn nộ và hụt hẫng trong tôi lại lớn hơn, bởi vì chuyện này không chỉ làm liên lụy đến Thanh Minh, mà thậm chí còn kéo theo cả người vô tội là Dao.
Nghĩ đến việc từ trước đến nay Thanh Minh vẫn luôn theo sát tôi có lẽ chỉ vì trong người tôi đang chảy dòng máu của Minh Quân, trong lòng tôi lại trào dâng cảm giác hụt hẫng, cô đơn chẳng nói nổi thành lời.
Còn Dao nữa, hễ nghĩ đến chuyện trước kia, trái tim của tôi lại nhói đau.
Trên cả thế gian này, người mà tôi có lỗi nhất chính là anh.
Tôi không hề cảm thấy việc trốn xuống nhân gian là một chuyện vui vẻ.
Nếu như thời gian quay ngược trở lại, được lựa chọn lại lần nữa, thì có lẽ tôi đã chọn làm một đồ trang sức vô tri vô giác, dù sao đó cũng là một phương thức sinh tồn khác.
- Sao vậy? Em không khỏe à? Tay vẫn đau phải không?
Minh Quân nhìn thấy tôi im lặng hồi lâu.Tưởng rằng chuỗi hạt ly biệt trên tay tôi lại phát tác, cô ấy cuống quýt nắm chặt tay tôi, muốn xem xem tình hình nó ra sao. Tôi gạt tay cô ấy ra, hỏi ngược lại:
- Cô nói trên người tôi có giọt máu của cô, điều ấy có thật không?
- Đó là chuyện từ lâu lắm rồi.
Tôi nghiến răng, dùng hết sức bứt chuỗi hạt ra khỏi cổ tay. Tuy sức mạnh của nó đã suy giảm rất nhiều, nhưng vẫm còn vô số chiếc rễ nhỏ mảnh bám vào da thịt tôi. Chúng bị nhổ bật ra khỏi làn da khiến cho cổ tay tôi chảy máu ròng ròng.
Tôi giơ cổ tay đẫm máu tươi ra trước mặt cô ấy:
- Trả lại cho cô, tôi trả lại máu của cô cho cô.
- Hạ! – Giọng nói của Thanh Minh ở phía sau vang lên có chút hoảng hốt.
- Anh im đi! – Tôi nắm chặt cổ tay, không nhìn anh, hét lớn.
Đau, rất đau.
Ánh mắt Minh Quân nhuốm màu bi thương, cô ấy nắm tay tôi thật chặt, thật chặt, mặc kệ máu chảy thấm lên chiếc váy của mình.
- Chị chưa bao giờ hỏi suy nghĩ của em mà cứ luôn cho rằng làm như thế là đúng.
Cô ấy ôm tôi.
- Chị xin lỗi…
Gay rồi, có lẽ động vào động mạch rồi, máu cứ chảy không ngừng. Tôi cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt nhòa đi. Trước khi đổ ập lên cô ấy, tôi còn không quên nhấn mạnh:
- Tôi chính là tôi… Tôi không phải là ngọc gì hết…
Giọng nói dịu dàng ấy an ủi tôi:
- Em là chính em, không phải là người nào khác.
Khi tỉnh lại, đã không thấy Minh Quân đâu nữa.
Tôi vô thức giơ cổ tay lên nhìn, vết thương đã được băng bó cẩn thận, cũng không còn đau mấy nữa, chuỗi hạt ly biệt không biết đã văng đi đằng nào rồi.
Có lẽ đã gặp chuỗi hạt còn lại rồi cũng nên.
Thật đáng tiếc, tôi đã không hoàn thành được lời hứa với thiếu nữ áo đỏ đó.
Tôi nhìn xung quanh, không phải là căn phòng vừa nãy nhưng bài trí cũng na ná, có lẽ là tôi vẫn ở bên trong tòa nhà này.
Vấn đề chuỗi hạt ly biệt đã giải quyết xong, tôi cũng chẳng cần phải tiếp tục ở đây làm gì nữa.
Tôi phải mau chóng trở về. Dao vẫn ở Vong Xuyên đường đợi tôi.
Tôi cố gắng ngồi dậy, vén màn ra, định bước xuống giường.
Thanh Minh ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn tôi.
- Tỉnh rồi à?
- Tỉnh rồi.
- Định về sao?
- Ừ.
Thấy tôi chật vật bước đi, anh muốn đỡ nhưng tôi lạnh lùng từ chối:
- Đừng chạm vào em.
Tôi chầm chậm đi ra ngoài, còn Thanh Minh bị tôi nói vậy thì cũng dừng bước thật.
Tôi bước lần mò theo trí nhớ, dần tìm được đường ra, nhưng bất chợt bị một người chặn lại.
May là cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là người khách áo xanh từng đến cửa hàng trước đây, tôi còn nhớ tên anh ta – Thừa Bích.
- Cô nên đến thăm Minh Quân.
Tôi không nói gì, chỉ dừng bước.
Anh ta thấy tôi không trả lời, bèn kéo tay tôi, lôi về phía căn phòng bên cạnh. Anh ta rất khỏe, lại có một sức mạnh uy hiếp khiến tôi không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn đi theo sau.
Căn phòng đó vẫn như thế, không có gì khác biệt.
Điểm khác biệt duy nhất là có một người đang nằm trên giường.
Tuy cách bức màn, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trái tim tôi vẫn đập điên cuồng.
Cảnh tượng giống hệt trong mơ.
Hóa ra người trong giấc mơ của tôi là Minh Quân.
- Cô ấy ngủ rồi. – Tôi nói.
- Chẳng có gì lạ cả, cô ấy sẽ ngủ vĩnh viễn.
Tiếng của Thừa Bích rất nhẹ, dường như chỉ sợ làm cô ấy thức giấc.
Tôi bỗng có cảm giác như trái tim mình ngừng đập.
- Nghĩa là sao? Sẽ ngủ vĩnh viễn ư? Cô ấy chẳng phải là tiên sao? Tiên sao lại có thể như thế? – Tôi nhảy lên, gần như tóm lấy cổ áo Thừa Bích, gắt lên với anh ta.
- Đây là lựa chọn của cô ấy.
Thừa Bích bình tĩnh nói, còn tôi thì chợt cảm thấy, nếu như bây giờ tôi xoay người lại, thì nước mắt của anh ta sẽ trào ra.
Tôi cúi xuống trước giường, thì thầm với người nằm sau bức màn.
- Tạm biệt, chị gái.
Tôi không có tư cách oán hận bất cứ ai.
Kẻ gây họa thực sự, không đáng xuất hiện trên cõi đời này chính là bản thân tôi.
Tôi chầm chậm lê bước ra ngoài mà không biết mình sẽ phải đi đâu.
Phía sau có người đuổi theo, đỡ lấy vai tôi, tôi vùng ra, nhưng không thoát được, đành để mặc anh.
- Em định đi đâu? – Anh hỏi tôi.
- Em phải về Vong Xuyên đường.
- Vậy tôi đi cùng em nhé?
- Không cần, anh phải ở lại với Minh Quân còn gì?
- Sau này tôi sẽ luôn ở bên em.
- Anh có trái tim không?
- Có chứ.
- Anh có biết tình yêu là gì không?
- Về sau tôi sẽ biết.
- Em không phải là ngọc thần ngàn năm gì đó đâu.
- Tôi biết.
- Em là Hạ Chí.
- Tôi biết. Tôi đều biết tất cả.
Thanh Minh nhè nhẹ ôm lấy vai tôi, nhẫn nại trả lời từng câu hỏi, còn tôi, chút giận dữ trong lòng cũng dần dần tiêu tan. Dù sao thì đối với người đang đứng cạnh tôi bây giờ, thứ anh thừa thãi nhất, chính là thời gian.
Một nghìn năm, hai nghìn năm, rồi anh sẽ từ từ biết thôi…
Khi đi thì ngàn dặm xa xôi, khi thì về lại nhẹ nhàng chẳng tốn công sức mấy.
Cho dù tôi rất muón tỏ ra cố chấp, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, đi cùng anh thực sự thuận tiện hơn rất nhiều so với việc phải đi một mình.
Vong Xuyên đường đã sáng đèn, từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Dao đi đi lại lại trong cửa hàng, Bạch Dạ ngồi một bên, đang nói gì đó. Nhất định đó chẳng phải là câu gì hay ho, bởi vì Dao bắt đầu đập bàn rồi.
Hai người đó nhìn thấy chúng tôi, liền ngưng ngay việc cãi cọ. Dao chạy ra đón tôi, tôi lao vào lòng anh.
- Em về rồi!
- Về là tốt rồi.
Dao siết tay, ôm tôi vào lòng thật chặt.
Mặc kệ trước đây, mặc kệ sau này, sống như bây giờ là tốt rồi.
Những ngày sau đó diễn ra như trước kia, ngày ngày Thanh Minh trấn thủ ở tủ quầy, còn Dao vẫn giữ cái tính ham ăn, ham ngủ và thích mỹ nữ. Ngoài việc Bạch Dạ thi thoảng đến chơi ra, thì những ký ức kia hoàn toàn chỉ như giấc mộng.
Cho đến tận khi vết thương trên cổ tay đã khỏi hẳn và lại mịn màng như xưa, tôi vẫn không hề gặp lại thiếu nữ áo đỏ ngồi trên tường hôm nào. Có lẽ cô ấy đã thông qua một con đường khác để lấy chuỗi hạt ly biệt rồi.
Mỗi khi tôi bắt đầu rơi vào trạng thái mơ màng thì ngay lập tức sẽ bị Dao lay tỉnh, sau đó anh lại chỉ huy tôi làm việc này việc nọ, dáng vẻ láu cá y hệt một tên gian thương.
Ngày tháng trôi qua, tôi luôn có cảm giác rằng, chưa biết chừng đây cũng chỉ là mộng ảo.
Chưa biết chừng đến chính bản thân tôi, cũng chỉ là một nhân vật hư cấu, tồn tại trong giấc mộng của người khác mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.