Chung Cực Truyền Thừa

Chương 233: Đường về




Mà lần đầu nhìn thấy Lâm Dịch đã thích thủ sáo này rồi. Bề ngoài hoa lệ mà cổ xưa, tính chất mềm mại mà thoải mái dễ chịu, mang trên tay căn bản không chút cảm giác khó chịu, tựa như toàn bộ tay trái của hắn đều được bao trong một tầng nước mát vậy, người không biết chuyện nhìn thấy, căn bản sẽ không cho đây là thánh khí gì cả, chỉ xem đây là một quyền sao có tính trang trí tương đối đẹp thôi, có tính lừa gạt rất lớn.
Lễ trao giải trôi qua trong một mảnh hoan hô, một mảnh không khí hài hòa. Mà lễ trao giải chấm dứt, cũng tuyên cáo Vô Song Hội lần thứ 135 hoàn toàn kết thúc.
Buổi tối, mọi người tự nhiên tránh không được ăn mừng một phen.
Nhưng vượt ngoài ý liệu của Lâm Dịch chính là, lúc này người đến chúc mừng lại tương đối nhiều. Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp, Thủy Linh Lung, Thư Mộng, Trương Tạp, Trương Diệc Vũ, Lạp Cơ Tư, Lâm gia...Tất cả những người Lâm Dịch biết, quen thuộc hoặc không đều đã đến. Thậm chí kể cả tất cả những Thánh Giai không mời mà tới khác, tất cả mọi người đều tỏ vẻ chúc mừng việc Lâm Dịch lấy được thành tích á quân.
Đến thăm là khách, tuy rằng Lâm Dịch không giỏi ăn nói, nhưng dầu gì cũng học vài năm chương trình giao tiếp trong học viện Tông Phạm. Tuy rằng trên cuộc thi thao tác thực tế hắn luôn dùng thất bại mà chấm dứt, nhưng lễ tiết cơ bản nhất vẫn rất rõ. Khi có người đối với Lâm Dịch lộ ra vẻ chúc mừng, vô luận có biết đối phương hay không biết, trên mặt Lâm Dịch đều mang theo nụ cười cực kỳ ưu nhã, khẽ gật đầu với đối phương, sau đó nhẹ nhàng biểu lộ cảm tạ. Nhìn tử biểu hiện, biểu hiện của Lâm Dịch rất chừng mực, cũng không lộ vẻ cực kỳ thân mật với bất kỳ ai, cũng không lộ vẻ cực kỳ lạnh nhạt với bất kỳ ai. Tuy rằng khoảng cách cấp độ giao tiếp trên trận như cá gặp nước còn kém rất nhiều, nhưng cũng coi như đạt tiêu chuẩn. Bất quá Lâm Dịch hiển nhiên cũng không thích hợp làm việc như vậy, một buổi tối quả đi, biểu tình của hắn đã sớm cứng ngắc...
Mà càng vượt quá Lâm Dịch dự kiến chính là...Chí ít có mười tên Thánh Giai phát ra lời mời với hắn, mời hắn đảm nhiệm chức vị ngoại gia trưởng lão của gia tộc mình, hơn nữa điều kiện nêu ra cực kỳ phong phú, trong đó kể cả Trương gia, Thư gia, cùng với gia tộc Tây Bá Nhĩ mà An Cách Tư đại biểu.
Nhưng Lâm Dịch thiên tính không thích bị ước thúc, tuy rằng những gia tộc này đều tỏ vẻ chỉ cần Lâm Dịch treo cái tên là được, sẽ không can thiệp hành động bình thường của ắn, nhưng Lâm Dịch chung quy vẫn cảm thấy chút ước thúc nào đó, lấy cớ mình là người của học viện Ngũ Hành mà cự tuyệt. Những gia tộc kia hiển nhiên đều rất tiếc hận, đồng thời tỏ vẻ chỉ cần Lâm Dịch cải biến chủ ý, gia tộc của mình vĩnh viễn hoan nghênh hắn.
Lâm Dịch tự nhiên không biết, những gia tộc này cố nhiên coi trọng tiềm lực của Lâm Dịch, nhưng trên thực tế nhìn trúng nhất lại là cổ văn truyền thừa sau lưng Lâm Dịch.
Cổ văn truyền thừa với tư cách cường đại và thần bí nhất trong Tam đại tổ chức thần bí, trên đại lục chưa bao giờ thiếu người cảm thấy hứng thú với nó. Không người nào hoài nghi lực lượng mà Cổ văn truyền thừa có được, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người! Mà lấy thiên tư của Lâm Dịch hiện giờ, mặc kệ giờ hắn có biết hay không, hoặc là nói người của Cổ văn truyền thừa có biết hắn hay không, nhưng chỉ cần biết rõ, hắn khẳng định sẽ được liệt vào đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Mà khi đó, có quan hệ thân với Lâm Dịch, cũng trực tiếp ý nghĩa có quan hệ với Cổ văn truyền thừa. Với tư cách là gia tộc truyền thừa nhiều năm, không người nào không nhìn đến điểm này, cho nên, mở lời mời với Lâm Dịch cũng đã trong dự liệu.
Đương nhiên, sự thật Lâm Dịch cũng quả thật không biết Cổ văn truyền thừa đến cùng là tồn tại thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà ngày thứ hai, Thư Mộng và Trương Tạp liền đến tạm biệt Lâm Dịch, tràng diện tạm biệt tự nhiên cũng không cần nhiều lời, Trương Tạp còn tốt một chút, nhưng Thư Mộng lại khác, nhìn Thư Mộng vừa đi vừa quay đầu lại, trên mặt đẹp treo đầy bộ dáng không nỡ, cơ hồ khiến Lâm Dịch nhịn không được muốn đi qua giữ chặt nàng...
Bất quá cuối cùng Thư Mộng vẫn cưỡi lên Hắc Vân Điểu, trên không trung không ngừng phất tay về phía Lâm Dịch. Lâm Dịch biết rõ, hai người muốn chính thức cùng một chỗ, ít nhất cũng cần đợi đến khi đối phương đạt đến trình độ Thánh Giai mới có thể.
Sau khi cáo biệt Thư Mộng và Trương Tạp, bọn người Lâm Dịch cũng lên đường, ngồi thuyền mà đi.
Quả nhiên khúc chung nhân tán, lúc đến nơi, đoàn đội biểu diễn trên thuyền còn rất nhiều, nhưng lúc này trở về, trên thuyền đã không còn đoàn đội biểu diễn nào nữa, Một đường yên lặng, một tháng sau, mọi người lại lần nữa đi tới bờ cát bên ngoài Vô Song thôn. Sau khi trở lại Vô Song thôn, bọn người Khải Ni Cổ Lạp, Lạp Cơ Tư cũng như Lâm Dịch tạm biệt nhau, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, có một câu nói rất hay - lần này tạm biệt, là vì lần tiếp theo gặp lại. Sự thật theo Lâm Dịch đoán, Lạp Cổ Kỳ sở dĩ đi theo đám bọn hắn cùng đến Vô Song Đảo, nguyên nhân rất lớn chính là vì gặp bằng hữu cũ một lần a?
Bình thường mỗi người một ngã, mặc dù là Thánh Giai cũng cần không ngừng tăng lên chính mình, vượt qua chính mình, nào có thời gian hảo hảo tụ lại chứ.
Có lẽ Vô Song Hội mười năm một lần đối với những người như Lạp Cổ Kỳ và Khải Ni Cổ Lạp mà nói, chính là cấp cho mình một kỳ nghỉ a? Cho nên trên Vô Song Hội mới xuất hiện nhiều Thánh Giai như vậy. Dù sao đối với người như Thánh Giai mà nói, không ngừng leo đỉnh phong tu hành, mới là thứ bọn hắn truy cầu, tình bạn, đều chỉ là vì phong phú thêm con đường tu hành dài dằng dặc mà gian khổ của bọn hắn thôi...
Sau khi đưa mắt nhìn bọn người Khải Ni Cổ Lạp, Lạp Cơ Tư biến mất trong một trận bạch quang, bọn người Lạp Cổ Kỳ cũng xuất hiện trước cửa không gian truyền tống.
Sau một hồi ngân bạch sắc quang mang, đợi khi lần nữa mở to mắt, ba người đã về tới ám các trong văn phòng Lạp Cổ Kỳ.
Bạch sắc quang mang nhu hòa vẫn tản ra từ đèn năng lượng ở bốn phía, tràng cảnh bốn phía không chút biến hóa so với khi mấy người rời đi.
Lạp Cổ Kỳ lăng không ân xuống vài cái trên tường cửa ngầm, trong tiếng trát trát, ánh sáng từ bên ngoài truyền vào...
Đi ra ám các, liền tới văn phòng của Lạp Cổ Kỳ. Xem ra sau khi bọn người Lạp Cổ Kỳ rời khỏi vẫn không có người nào đi vào, tất cả bài trí cũng còn duy trì vừa ráp xong, chỉ có điều, đã bị phủ lên một lớp bụi.

- Xú tiểu tử! Rõ ràng lại lười biếng.

Lạp Cổ Kỳ vừa thấy lớp bụi trong văn phòng, lập tức tức giận mắng lên, khiến hai người Lâm Dịch và Thủy Linh Lung có chút không hiểu thấu, chợt chỉ thấy trên người Lạp Cổ Kỳ lóe lên hoàng mang, trong khoảnh khắc bao trùm cả gian phòng, khi hoàng mang tán đi, cả cái lớp bụi trong gian phòng đã hoàn toàn biến mất.

- Xem lát nữa ta thu thập ngươi thế nào!

Lạp Cổ Kỳ lại thì thầm một câu, lúc này mới ngồi trở lại lên ghế của mình, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi nói:

- Quả nhiên chỗ của mình vẫn thoải mái nhất.

Khiến Lâm Dịch và Thủy Linh Lung một bên không khỏi bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.