Chung Cực Nhân Loại

Chương 9: Lý Do!!






“Hắc Diệt Đế Vương!!”Nghe được cái tên này cả hai cô nàng đang đứng cạnh Lục Dạ liền giật mình nhảy dựng lên, cả hai dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn lấy thân ảnh nam tử này.
“Hửm? Hai ngươi biết về hắn sao?!”Thấy biểu lộ của hai nàng Lục Dạ liền nghi ngờ nhìn cả hai hỏi.
“Ực!”
“Nào chỉ là biết! Hắc Diệt Đế Vương, thế nhưng là nhân vật cực kì nổi danh vào thời đại trước a.
Hắn nổi danh vì sự tàn bạo của mình, có lần một mình hắn với những chiêu thức vô cùng kì dị đã tàn sát gần hết một cái Đế Cấp thế lực định tiêu diệt hắn thay trời hành đạo a, đa phần kẻ thù của hắn đều bị đồ sát cả gia tộc, thậm chí hắn còn từng xuýt nữa giết chết một vị Đế Tôn đấy.
Vì sự tàn bạo đó ngoài danh xưng Hắc Diệt Đế Vương hắn còn được mọi người nhắc đến với một cái tên còn kinh khủng hơn đó là Đại Suy Vong.”Hoa Vô Tuyết cố gắng nuốt một ngụm nước miếng khô khóc trong miệng rồi bắt đầu giải thích cho Lục Dạ biết trong khi ánh mắt kinh hãi vẫn không thể nào dời được khỏi thân ảnh của Hắc Diệt Đế Vương.(Ấy chà, chắc ae ở đây đều biết ta dựa vào ai để chế ra nv này rồi đúng không?! ;))
“Nói chung ra rất mạnh chứ gì, nói dài dòng quá đấy!”
“Ngươi….”
Cứ tưởng Lục Dạ sẽ lộ ra biểu cảm kinh hãi nhưng không, khi nghe Hoa Vô Tuyết nói xong thì Lục Dạ lại một mặt khó chịu mà nhìn nàng, khiến cho cả Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc chỉ biết trợn tròn mắt cạn lời với tên này.
“Haha, Tiểu nử oa, bổn tọa đúng là không phải người tốt lành gì, nhưng những tên tự cho mình là thay trời hành đạo kia cũng chỉ là thèm khát vũ kỹ của bổn tọa mà thôi! Còn việc giết cả gia tộc của bọn đó thì là tại bọn chúng tự tìm đến, bổn tọa không còn cách nào nên mới phải làm thế thôi!”Nghe lời nói của Lục Dạ, Hắc Diệt Đế Vương liền cười to mà khinh thường nói.

Lục Dạ cũng thầm gật đầu đồng ý, hắn vô cùng ghét đám ngươi luôn tự nhận mình là chính đạo chỉ để che giấu đi hành động ích kĩ của bản thân mình.
Ngay cả chính Lục Dạ, từ khi sinh ra hắn đã mang theo số mệnh cứu thế, được xưng là [Hi Vọng Cuối Cùng Của Nhân Loại] nhưng hắn lại không bao giờ tự nhận mình là anh hùng cả, và hắn cũng không thích việc bị gọi là anh hùng tí nào.(Khẳng định một điều là tất cả nhưng đoạn như thế này ta đều lấy từ Light Novel nhé chứ không phải bịa đâu!)
“Nhưng ta không ngờ lại gặp người quen đấy! Hai tiểu nữ oa các ngươi có thể nói cho ta biết tên của phụ thân các ngươi sao?!”Hắc Diệt Đế Vương dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn lấy hai người Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc.
“Phụ thân ta tên là Hoa Băng Thiên!”
“Tiểu nữ tên là Kim Huyền Ngọc, Phụ thân của tiểu nữ là Kim Bá Quang!”
Hai nàng nghe được lời Hắc Diệt Đế Vương hỏi thì hơi ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng vẫn nói ra tên phụ thân của mình.
“Vậy là ngươi lúc đầu dùng tên giả sao?!”Lục Dạ nghe thấy lời Kim Huyền Ngọc nói cũng không bất ngờ, hắn lúc đầu cũng biết nàng không bình thường rồi.
Một người của Thái Ất cấp thế lực thôi thì làm sao có thể nhận ra Đế uy!
“Xin lỗi vì đã giấu hai người!”
“Không sao không sao, chỉ là cái tên mà thôi! Bổn đại gia vẫn chưa đến mức keo kiệt như vậy!”Lục Dạ phất phất tay giọng điệu không quan trọng nói lấy, Hoa Vô Tuyết đứng bên cạnh hắn không quan tâm đến việc Kim Huyền Ngọc dùng tên giả, trong đầu nàng đang nghĩ đến cái tên mà cô vừa nói Kim Bá Quang! Hình như nàng đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải.
“Hoa Băng Thiên cùng Kim Bá Quang sao?! Đúng là hai cái tên quen thuộc! Haha, hai tiểu nữ oa thay ta gửi lời chào hỏi đến cha của các ngươi nhé!”
“Ngài quen biết với phụ thân của ta sao?!”
Nghe được lời nói của Hắc Diệt Đế Vương, cả hai nàng gần như cùng một lúc kinh ngạc thốt lên.
“Có thể nói chúng ta giống như là bằng hữu vậy! Nếu giải thích hết ra thì bổn tọa không có đủ thời gian, nếu các ngươi muốn biết thì có thể hỏi phụ thân mình!!”Trong đôi mắt u ám của Hắc Diệt Đế Vương lóe lên một tia hồi ức, xung quanh người hắn tỏa ra luồng khí tức tang thương.
“Bây giờ thì thiếu niên! Ngươi đã có thể cho ta biết tên của ngươi được chưa?!”Tia hồi ức ấy đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong chớp mắt Hắc Diệt Đế Vương đã lấy lại bá khí như lúc đầu của mình, hắn đưa mắt nhìn lấy Lục Dạ mà nói.
“Tây Hương Thập Lục Dạ là tên của ta, ngươi có thể gọi ta là Lục Dạ!”Nếu vị Đế Vương này đã khách khí như vậy thì Lục Dạ tất nhiên cũng rất vui vẻ nói ra tên mình.
Hắn còn đang suy nghĩ xem thân phận của Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc là gì đây này, có thể trở thành bằng hữu của Tiên Đế thì chắc chắn sẽ không kém đâu.
“Lục Dạ thiếu niên! Ngươi không thắc mắc gì về thí luyện mà ta đặt ra trong bí cảnh này sao?!”Hắc Diệt Đế Vương hơi trầm ngâm một chút rồi bất chợt đặt cho Lục Dạ một câu hỏi như vậy.
“….”
“Thí luyện này là gần như không thể vượt qua!!”Lục Dạ hơi im lặng trong thoáng chốc rồi mở miệng nói ra một câu như vậy.

Suy nghĩ thử xem bí cảnh không cho người quá 5000 tuổi bước vào vậy mà bên trong dù chỉ có hai thử thách, nhưng vẫn quá bất khả thi để vượt qua được.
Thử thách thứ nhất đã là phải đối chọi với hơn trăm tên Hắc Binh và trong đó còn có đến tận mười tên Ngọc Tiên, dù cho có là yêu nghiệt tuyệt thế cũng chưa chắc đã có thể thành công thông qua thử thách này.
Dù có nhận ra mỏ tiên thạch ở dưới lòng đất và may mắn vượt qua được thì thử thách thứ hai mới là đáng sợ nhất!
Không thấy dù là thiên tài tuyệt thế như Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc đều chỉ có thể đứng im cắn răng chịu đựng ở ngoài rìa chính điện này hay sao?! Dựa theo biểu hiện của Hắc Diệt Đế Vương hắn đoán hai nàng chín phần mười là thuộc Đế Cấp thế lực, thậm chí có khi là hậu nhân của Tiên Đế.
Các nàng như vậy còn có phần chịu không nổi nói chi những thiên tài của Trung Thiên Thế Giới Sơn Lâm Tiên Giới này?! Sợ là thiên kiêu trên Đại Thiên Thế giới cũng không vượt qua được với điều kiện dưới 5000 tuổi a.
Cũng không phải ai cũng như Lục Dạ có được [Thể Hạt Ngôi Sao] và công pháp Vô Cực cấp luyện thể.
Mà thử thách này không chỉ là về sức mạnh cùng sức chịu đựng mà là cả về ý chí tinh thần, nếu không có ý chí kiên định thì dù mạnh cũng sẽ ngay lập tức bị Đế uy đè quỳ xuống đất.
Hai cô nàng đứng bên cạnh Lục Dạ cũng nghĩ tới điều này mà gật đầu đồng ý với lời nói của hắn.
"Haha....Tiểu tử ngươi nói có phần sai a! Không phải là gần như mà là không thể luôn ấy chứ! Bổn tọa khi làm ra bí cảnh này cũng nghĩ rằng sẽ chẳng ai có thể vượt qua được.
Dù có là thiên tài của Đại Thiên Thế Giới cũng không thể, nhưng không ngờ ngươi lại có thể vượt qua trong khi chẳng có bất kì tu vi nào mà chỉ dùng cơ thể thuần túy a tiểu tử."Đối với lời nói của Lục Dạ, Hắc Diệt Đế Vương vừa gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn dùng giọng điệu bất ngờ cùng không tiếc lời tán thưởng nói với Lục Dạ.
"Biết là không thể có ai vượt qua được, vậy tại sao ngài lại làm ra bí cảnh này??"Kim Huyền Ngọc mở lời thắc mắc hỏi, cả Lục Dạ và Hoa Vô Tuyết cũng tò mò muốn biết lí do.
"Tại sao ư? Tại vì ta vẫn trong chờ vào kỳ tích! Một người có thể vượt qua hai thử thách khó đến mức vô lý này! Một người có thiên phú và tiềm năng vượt qua cả những kẻ được gọi là thiên kiêu, yêu nghiệt kia để ta có thể yên tâm mà giao phó thứ quan trọng nhất của mình và ngươi đã xuất hiện, tiểu tử!!"Hắc Diệt Đế Vương Vương dùng ngữ khí bá đạo đến cực điểm nhìn lấy Lục Dạ ba người nói.
Lý do của hắn khiến cả ba người đều kinh ngạc cùng tò mò, rốt cuộc thì ông muốn giao phó thứ gì mà lại đưa ra cái yêu cầu vô lý đó.
"Ông rốt cuộc muốn giao lại thứ gì??"Lục Dạ hơi tò mò cùng thích thú mà hỏi lấy, để một vị Đế Vương chăm chú như vậy rốt cuộc phải là thứ gì chứ.
Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc cũng vểnh tai lên.
"Đó là con gái ta!!!!"
"..."
Lời nói của Hắc Diệt Đế Vương khiến cho cả tòa chính điện trong thoáng chốc liền im như tờ, Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc đều su gã sờ cứng ngác người lại, đến cả Lục Dạ cũng đéo thể nào ngờ được nước đi này.
"Cái gì cơ???!!!"Trầm mặc vài giây, cả hai nàng liền phản ứng lại mà la thất thanh lên không thể nào tin được những gì Hắc Diệt Đế Vương vừa nói.
"Hửm?"Nghe được Kim Huyền Ngọc cũng la lên giống mình Hoa Vô Tuyết liền nghi hoặc mà nhìn lấy nàng, khiến cho Kim Huyền Ngọc không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi chột dạ.
"Khoan đã, ông nói vậy là sao? Không lẽ ông muốn đưa con gái mình cho tôi?!"Lục Dạ lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng, hắn cảm thấy đầu hắn bây giờ có chút không đủ dùng.

"Tất nhiên là vậy rồi, chỉ có yêu nghiệt đỉnh cấp như tiểu tử ngươi mới xứng đáng để ta giao phó con gái của mình!"Hắc Diệt Đế Vương khi nhắc đến con gái liền như biến thành nữ nhi khống vậy.
Khiến cho Hoa Vô Tuyết và Kim Huyền Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái.
"Muốn ta nhận con gái của ông cũng không sao, nhưng nói trước là nếu quá xấu thì ta sẽ đổi ý đấy nhá!"Bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của Hoa Vô Tuyết, Lục Dạ nhìn Hắc Diệt Đế Vương nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
Hắn tuy không phải ghét bỏ người có diện mạo xấu xí nhưng con người ai mà chẳng yêu cái đẹp? Hắn cũng sẽ không nói mấy lời sến súa như "dù nàng ấy có đẹp hay xấu thì ta cũng chấp nhận" kiểu như vậy nghe giả tạo vl ra.
"Hahaha, rất trực tiếp nhưng bổn tọa thích! Chắc chắn không để tiểu tử ngươi thất vọng!!"Đối với câu nói của Lục Dạ, Hắc Diệt Đế Vương cũng không tức giận mà còn cười to.
"Ngọc nhi, mau ra đây cùng phụ thân nào!"Hắc Diệt Đế Vương bỗng nhiên lấy ra một qua cầu nhỏ, theo một cái phất tay bên cạnh hắn liền xuất hiện một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm nhìn vô cùng bá khí dài gần một trượng, thanh trường kiếm có màu xanh lục rực rỡ như được làm từ ngọc lục bảo vậy, cán kiếm có hình da gj khá kì lạ khi có đến hai nơi đề cầm nắm.
Tuy đẹp là như thế nhưng Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc đều cảm nhận được thanh kiếm này chỉ là Chân Cấp pháp bảo.(Ta không biết mình miêu tả có đúng không nữa, search Viego để nhìn nhé.)
Nhìn thấy thanh kiếm này cả ba ngươi đều dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn lấy Hắc Diệt Đế Vương.
Xin lỗi tên này có khẩu vị độc đáo quá, chúng ta rời đi bây giờ còn kiệp không? Đó là ý nghĩ hiện giờ của cả ba người.
Vì quá chăm chú vào thanh kiếm cùng Hắc Diệt Đế Vương nên Lục Dạ hoàn toàn không để ý, trên vai mình tiểu nha đầu Nguyệt nhi đang trợn mắt nhìn chăm chú thanh kiếm kia, cơ thể nàng run rẩy miệng thì liên tục thì thầm gì đó.
"Khụ khụ, Ngọc nhi ngươi có thể cho phụ thân chút thể diện được không? Ra gặp những người bạn tương lai của ngươi đi!"Ánh mắt cổ quái của cả ba người khiêng cho Tiên Đế như hắn cũng không nhịn được đỏ mặt lên, Hắc Diệt Đế Vương hơi ho khan môt tiếng rồi vuốt ve thanh kiếm mở miệng nói với giọng tràn đầy cưng chiều.
"Hừ ai biểu phụ thân ngươi nhốt người ta lại lâu như thế!"
Bất chợt một âm thanh ngọt ngào vang lên, bỗng thanh trường kiếm kia liền phát ra quang mang dữ dội.
Một màn tiếp theo khiến cho cả ba người Lục Dạ như muốn rớt hai mắt ra, chỉ thấy sau khi hào quang kia biến mất, bên cạnh Hắc Diệt Đế Vương, thanh trường kiếm kia giờ đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.