Chung Cực Nhân Loại

Chương 8: Hắc Diệt Đế Vương!!!






Ầm Ầm Ầm….
Một lực đẩy cực lớn liền xuất hiện đẩy bảy tất cả những tên Hắc Binh Ngọc Tiên kia đụng vào vách tường của hang động này, chỉ có tên Ngọc Tiên Viên Mãn là còn có thể trụ vững.
“Ngươi cũng nằm xuống luôn đi!”
“Răng…rắc…”
“Ầm!!”
Không để tất cả mọi người định thần lại, Lục Dạ liền xuất hiện trước mặt tên Hắc Binh Ngọc Tiên Viên Mãn kia, hắn giơ cao chân phải của mình lên rồi mạnh mẽ giáng xuống.
Âm thanh xương cốt nứt vỡ liền vang lên, nhưng không phải của Lục Dạ mà là tên Hắc Binh kia, tên Hắc Binh bị lực từ cú đá của Lục Dạ khiến hơi khụy xuống.
Tóm lấy thời cơ này Lục Dạ liền xoay người một cái rồi dùng chân trái của mình quét ngang qua khiến tên Hắc Binh bị đánh bay đụng vào vách tường không khác gì mấy tên khác.(Tôi mới tìm hiểu thêm thì thực ra lực đấm của anh tôi là rung chuyển ngôi sao lận, ngôi sao là kiểu to bằng mặt trời ấy.
Còn cái phần thể tu là tổng hợp sức chịu đựng, tốc độ, sức mạnh, nên nếu tính riêng phần sức mạnh vật lí thì Lục Dạ vượt qua Chân Tiên nhiều nhé.”
“….”
“A, vậy mà lại có thể khiến cho chân của ta hơi tê, cũng không tệ đâu.”
Im lặng, đúng vậy một sự im lặng đến đáng sợ.
Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc lúc đầu đang lo lắng cho Lục Dạ nhưng sau khi thấy cảnh này các nàng chỉ còn biết trợn tròn mắt mà nhìn hắn thôi, các nàng cảm thấy như trời đất đang quay cuồng.
Những tên Thanh Huyền Tông còn sống sót thì kinh hãi như gặp quỷ vậy, tên Thanh Lưu thì như muốn đái ra quần rồi, hắn lúc đầu thế nhưng là có ý định nhắm vào Hoa Vô Tuyết a.
“Này, các người còn ngây ra đó làm gì, thu thập xong tiên thạch rồi thì đi thôi, ở đằng sau này mới là màn chính đấy!”Nhìn cách cửa hiện ra khi hắn đá văng đám Hắc Binh, Lục Dạ liền quay đầu lại quơ tay với Hoa Vô Tuyết và Lam Ngọc.

“Hả….ừ…”Cả hai nàng còn đang ngơ ngác vì sự kiện lúc nãy thì đã bị lời hắn nói làm tĩnh lại, cả hai liếc nhìn nhau rồi chạy nhanh tới bên cạnh hắn.
“Chờ…chờ đã!”Tên Thanh Lưu thấy cả ba người định đi tiếp thì muốn cùng gia nhập vào nhóm họ, từ nãy giờ quan sát thì hắn cũng biết được họ mạnh như thế nào, nhất là tên nhân loại ăn mặc kì quái, không có tu vi nhưng lại mạnh đến mức vô lí kia.
“Vút….”
“Rầm!”
Khi hắn định chạy tới chỗ ba người thì lại bị những con Hắc Binh Ngọc Tiên bất ngờ tấn công làm Thanh Lưu không kiệp phản ứng mà bị chấn bay đụng vào vách tường hộc máu liên tục.
Không biết vì lí do gì, mà những con Hắc Binh Ngọc Tiên sau khi bị Lục Dạ hạ gục lại không tấn công hắn nữa mà lại bắt đầu điên cuồng đồ sát nhóm người Thanh Huyền Tông.
“Cứu….cứu ta….”Tên Thanh Lưu đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lục Dạ cùng Hoa Vô Tuyết và Lam Ngọc.
“Hiền nhân đã dạy rồi!
Cần lao vi tiên thủ
Năng cán dĩ đắc thực
Vô vi thực đùi bầu.
Thực cứt thế cho nhanh.”
Đối với lời cứu của Thanh Lưu, Lục Dạ chỉ đưa tay lên ngoái ngoái lỗ tai nhìn hắn nhàm chán nói.
Hắn tuy không phản ứng gì nhưng vẫn nhớ tên này lúc đầu thế nhưng là nhắm đến Hoa Vô Tuyết đấy.
Với lại Lục Dạ cũng không có hứng làm anh hùng hay gì đâu, phải biết lúc đầu hắn thế nhưng hóa thân của [Tuyệt Đối Ác] a, nhưng vì một vài lí do nên mới thay đổi thôi.(Ta sẽ không nói thêm đâu, đạo hữu nào muốn biết thêm thì tìm Light novel mà đọc đi, giải thích chắc mất cả chương.)
“Hì hì…”Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc đứng bên cạnh Lục Dạ nghe được lời hắn nói liền không nhịn được mà che miệng cười khẽ.
Tuy là lời nói có phần thô tục nhưng lại rất hợp lí và thuyết phục.
“Ngươi….nếu ta chết thì ngươi sẽ bị cả Thanh Huyền Tông truy sát!!”Tên Thanh Lưu phẫn nộ mà lôi cả tông môn của mình ra để uy hiếp Lục Dạ.
Nhưng đối tượng mà hắn uy hiếp lại là Lục Dạ, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
“Truy sát? Nếu được vì cứ đến đi, bổn đại gia ta thế nhưng là không sợ phiền phúc nhất! Càng mạnh càng tốt, tốt nhất là Ngọc Tiên Viên Mãn Haha!!”Đối với lời uy hiếp của Thanh Lưu, Lục Dạ không những không sợ mà còn rất hưng phấn cười lớn.
Tại sao hắn chấp nhận bỏ đi tất cả mọi thứ ở thế giới trước để mở bức thư và xuyên qua? Không phải là vì tìm kiếm niềm vui sao? Mà chuyện gì có thể mang lại cho hắn niềm vui nhiều nhất? Không gì khác ngoài đánh với kẻ mạnh!!
“Thôi, ở lại mạnh khỏe nhé huynh đệ!!”Lục Dạ để lại một câu như thế rồi liền đẩy cánh cửa trước mặt rồi cùng Hoa Vô Tuyết và Lam Ngọc tiến vào.
“Ahhh….Ngươi chết không được yên lành….”Đằng sau cánh cửa, tiếng la hét thảm thiết của Thanh Lưu và đám người Thanh Huyền Tông vang lên một hồi lâu rồi im bật lại.
Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc thấy hắn làm như vậy thì cũng không nói gì, đây là tu tiên giới tàn khốc, mạnh được yếu thua vậy thôi.
Với lại lúc đầu ngươi coi thường người ta mà giờ lại muốn người ta cứu ngươi, xin lỗi tưởng mình là nhân vật chính à.
Bên kia cánh cửa, cả ba người như bước vào một không gian khác, khung cảnh liền thay đổi hoàn toàn.
Trước mắt của Lục Dạ ba người chính là một chính điện nguy nga lộng lẫy rộng đến hơn trăm mét, được làm hoàn toàn từ tiên thạch cực phẩm.
Ở ngay giữa chính điện, có một thân ảnh nam tử đang khoanh chân ngồi thiền được bao phủ bởi vô số luồng khí hắc ám nhìn cực kì tà dị, nam tử tỏa ra một luồng khí thế đè ép hướng về phía Lục Dạ, Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc, khiến cho hai nàng hơi chùng chân, phải cố hết sức gồng mình để không quỳ xuống.
Còn Lục Dạ thì vẫn đứng thẳng chỉ có điều hai tay hắn cũng đang nắm chặt lại để kháng cự với luồng khí thế này.
“Đế uy!!”
Lam Ngọc cùng Hoa Vô Tuyết gòng mình xung quanh người cả hai tỏa ra tiên lực cùng ma lực hùng hậu mà chịu đựng lấy, ánh mắt cả hai đều kinh hãi mà nhìn thân ảnh nam tử kia, cả hai nàng đều không nhịn được mà cùng lúc thốt lên.

Cả hai đều bất ngờ nhìn nhau rồi lại tập chung ánh mắt về phía thân ảnh nam tử đang ngồi đó.
“Đế uy?!”Nghe được từ mà hai nàng thốt lên, Lục Dạ liền nhíu mày lại.
“Đế uy chính là khí tức của một vị tiên đế tỏa ra.
Dựa vào khí tức cỡ này thì chắc người này khi còn sống ít nhất cũng phải là cấp bậc Đế Vương.
Nói cho chủ nhân luôn thì khi đạt đến Tiên Đế thì mỗi cảnh giới nhỏ đều có tên gọi khác nhau là Đế giả, Đế Vương, Đế Tôn và Thiên Đế.”Tiểu loli Nguyệt nhi vẫn ung dung ngồi trên vai của Lục Dạ mà giải thích cho hắn.
Nàng cũng mở miệng xác nhận luôn là tên này đã ngủm củ tỏi rồi.
“Tiên Đế sao?! Biết được thứ này, thân phận của hai người đó có vẻ không nhỏ đâu!”Lục Dạ nhìn lướt qua Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc thì thầm một tiếng.
“Keng, kí chủ nhận được nhiệm vụ chi nhánh.”
Nhiệm vụ chi nhánh:Vượt qua Đế Uy.
Phần thưởng: Một lần rút thưởng năng lực.
Thất Bại: Trym ngắn đi 5cm.
Bất chợt âm thanh của hệ thống liền vang lên trong đầu Lục Dạ.
“Cmn Này cái thất bại này là sao chứ hả?!”Lục Dạ nhìn hình phạt khi thất bại liền không nhìn được mà chửi bậy một tiếng.
“Hừ! Tiên Đế thì sao chứ, để bổn đại gia xem ngươi mạnh như thế nào!!”Bỏ qua nhiệm vụ hệ thống vừa giao Lục Dạ cười lên đầy hưng phấn, lần đầu tiên hắn có được cảm giác này.
Sự sợ hãi một điều gì đó, thứ mà ở thế giới trước hắn gần như chưa từng cảm nhận được.
Lục Dạ hừ lên một tiếng rồi bắt đầu bước về phía vị Tiên Đế kia.
“Ken két…”
“Hệ thống, sử dụng Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết đi!!”
“Keng, Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết đang bắt đầu truyền vào, vì kí chủ hiện tại vẫn chưa đủ mạnh nên hệ thống sẽ tự động phong ấn lại uy thế của nó!”
Mỗi bước đi áp lực đè lên người hắn lại tăng lên một bậc khiến cho Lục Dạ phải nghiến răng ken két để chịu đựng không cho cơ thể mình quỳ xuống.
Lục Dạ cũng lợi dụng cổ uy thế này để luyện thể, hắn biết được thể tu là một con đường vô cùng khó đi nên phải tận dụng từng cơ hội một.
Còn việc uy thế của công pháp này bị phong ấn thì tiểu nha đầu Nguyệt nhi đã từng nói với hắn, uy thế của Vô Cực cấp bậc công pháp thế nhưng là có thể dễ dàng khiến cho vô vàng Trung Thiên Thế Giới ngay lập tức nổ tung, thậm chí Đại Thiên Thế Giới cũng phải chịu phá hủy năng nề!
Nhất thời một đống kí ức liền truyền vào đầu hắn, mất một thời gian Lục Dạ mới tiêu hóa hết được.
Lục Dạ mở mắt ra, trong mắt hắn giờ là vô hạn sự hưng phấn cùng chiến ý nhìn về phía thân ảnh Tiên Đế đang ngồi kia.
Dù sao hắn cũng không muốn Trym mình ngắn lại đâu.
“Lục Dạ….”Hành động của hắn khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng của Hoa Vô Tuyết bây giờ đã bị lắp kín bởi sự lo lắng.
“Hắn….”Lam Ngọc thì dùng ánh mắt không thể nào tin được mà nhìn Lục Dạ, nàng đã từng gặp qua vô số anh tài trong vạn giới, thậm chí cả những Đế tử đứng hàng đầu nàng cũng đều đã từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy được một nhân loại không có tu vi nào cả vậy mà lại dám đối mặt với uy áp của Tiên Đế, phải biết Đế uy là không thể xâm phạm! Đó là quy tắc bất di bất dịch của vạn giới từ xưa đến nay rồi.
“Hahaha!!”
“Cạch….cạch….cạch”Mỗi bước đi của hắn lại khiến, trái tim hai nàng đập nhanh hơn một nhịp, nhìn thân ảnh thiếu niên trên người đã lắm lem mồ hôi nhưng vẫn giữ một nụ cười đầy hưng phấn kia khiến cho ánh mắt của Lam Ngọc và Hoa Vô Tuyết hiện lên một tia say mê.
Nam nhân thì nên như vậy!!

“Răng rắc…ken két…”Lục Dạ chỉ còn cách Thân ảnh kia chỉ còn vài bước nữa thôi, lúc này áp lực mà hắn đang gánh chịu to lớn không thể nào tưởng tượng nổi khiến cho cơ thể hắn liên tục vang lên âm thanh xương cốt kẽo kẹt, năng lượng trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển theo Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết, từng giọt máu, từng tế bào dù chỉ là nhỏ nhất đều đang điên chuyển động.
Lục Dạ cũng có thể cảm thấy được thân thể mình đang lấy một tốc độ chống mặt mà mạnh lên.
“Cạch!!!”
“Hừ!”
Bước ra một bước cuối cùng này, cơ thể Lục Dạ dường như đã khụy xuống nhưng hắn vẫn cắn chặt răng chống đỡ lấy.
“Ahhhh!”
Theo một tiếng thét dài, Lục Dạ vận sức đứng dậy, bóng lưng thẳng tấp của hắn làm cho tâm hồn thiếu nữ của hai cô gái kịch liệt nhảy lên.
“Vụt!”
“Tiên Đế…cũng chỉ…như vậy mà thôi!”
Lục Dạ vung lên nắm đấm trước mặt thân ảnh kia, cậu cuồng ngạo nói lớn.
Ngay lúc này tất cả áp lực đều trong nháy mắt tiêu thất đi.
Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc vô lực ngồi bệt xuống đất, họ chỉ ở ngoài rìa thôi mà đã như vậy rồi thì chỉ có trời mới biết được Lục Dạ phải chịu đựng thứ kinh khủng gì.
“Keng, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Bộp…”
“Hộc….mệt…mệt thật đấy….hahaha!!!”Âm thanh hệ thống vang lên, Lục Dạ sau khi thoát khỏi luồng áp lực kia liền mệt mỏi ngã xuống nền đá không có tâm mà chú ý đến cái hệ thống này, hắn thở hồng hộc trong khi đang cười lớn, trong mắt cậu giờ chứa đầy sự thỏa mãn và vui sướng.
“Lục Dạ!!”Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc thấy vậy liền chạy tới bên cạnh Lục Dạ, ngay khi hai người đi đến bên cạnh hắn thì dị biến lại phát sinh.
Vô số hắc khí liền tỏa ra từ thân ảnh nam tử với mái tóc trắng ngang vai đang nhắm mắt ngồi thiền kia, bất chợt trong ánh mắt kinh hãi của hai người đôi mắt đang nhắm chạt kia liền từ từ mở ra.
Đồng tử màu xanh lục được bao phủ bởi bóng đêm sâu thẩm nhìn cực kì tà dị.
“Răng rắc….răng rắc…”
Hắn bất chợt đứng người dậy, tiếng xương khớp vang vộng khắp đại điện tĩnh lặng, hai người Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc thở mạnh cũng không dám còn Lục Dạ thì vẫn đang thở hồng hộc mà dùng ánh mắt đầy thích thú mà nhìn thân ảnh nam tử này.
“Đã bao lâu rồi nhỉ? Qua biết bao tuế nguyệt cuối cùng ta cũng được đánh thức.”Nam tử lẩm bẩm vài câu nói không rõ ý nghĩa như vậy rồi đưa ánh mắt tà dị của mình về phía Lục Dạ đám người.
“Thiếu niên! Ta đã thấy được hết lòng dũng cảm, kiên cường cùng sức mạnh tuyệt đối của người! Cho ta biết tên của ngươi thiếu niên!”Nam tử bỏ qua Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc mà nhìn thẳng vào Lục Dạ tán thưởng.
“Trước khi hỏi tên của ai thì ông phải giới thiệu mình trước chứ nhỉ?!”Lời nói của Lục Dạ khiến Hoa Vô Tuyết cùng Lam Ngọc ở bên cạnh hắn trừng lớn hai mắt ra.
Xin nhờ, đây thế nhưng là Tiên Đế có được không!
“Tên sao? Bổn tọa đã quên mất từ lâu rồi! Nhưng ngươi có thể gọi ta bằng danh xưng mà người đời thường nói, Hắc Diệt Đế Vương!!”
Âm thanh hùng hồn mang theo vô tận đế uy lan tỏa khắp cung điện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.