Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 521: Cường Giả Đến





Toàn bộ không gian sụp đổ, Đế Nguyên Quân bị kéo trở lại bí cảnh nhưng có một điều khiến hắn bị giật mình là bí cảnh hiện tại đã chịu sự ảnh hưởng từ trận chiến của cả hai mà nứt ra thành từng rãnh lớn.
Từ những rảnh nứt sâu không thấy đáy là từng đợt dung nham b ắn ra giống như những miệng núi lửa vừa mới thức tỉnh sau hàng trăm vạn năm ngủ yên dưới lòng đất.
Khuôn viên bí cảnh ngàn dặm lúc này chỉ còn lại không đến một trăm và bị dòng dung nham kh ủng bố nuốt trọn.
Tất cả những người còn bị mắc kẹt trong bí cảnh đều bị dư âm từ trận chiến của cả hai mà không thể rời đi được và bị sự sụp đổ của bí cảnh và dung nham nóng bỏng nuốt chửng.
Duy chỉ có đám người Lâm Tuyết Nhi may mắn trốn ra ngoài kịp thời!
Cùng lúc này, ở bên ngoài bí cảnh!
Đám người mang theo Lâm Tuyết Nhi đang hôn mê bất tỉnh trở ra thì ngã gục, trên gương mặt thì hiện rõ sự kinh hãi tới tột độ.
Trong đầu họ, hình bóng của tên nam tử phá không mà đến.
Một kẻ mang trên mình sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa và là kẻ sẽ khiến cả Tây vực lâm nguy và hắn ta chính là kẻ thù đáng sợ nhất từ trước cho đến giờ.
Nhưng đó không phải điều họ lo nghĩ nhất, mà thứ khiến họ khó tin hơn là trong hoàn cảnh khó khăn thì Đế Nguyên Quân xuất hiện.
Và đúng lúc đó thì họ mới chân chính nhìn thấy thủ đoạn thật sự của hắn.
Thử hỏi, trên thế gian này có ai Tinh Cực cảnh có thể phá vỡ hư không, sử dụng hư không chi lực được như thế?
Kể cả siêu cấp thiên tài cũng chẳng thể làm được?
Vậy mà, một người như Đế Nguyên Quân lại làm được!
Trong đầu họ lúc này có vô vàn câu hỏi và rất muốn hắn nói ra hết sự thật nhưng bây giờ còn có cơ hội nữa sao?
Theo như ngữ khí của Đế Nguyên Quân lúc trước thì kẻ bị phong ấn chính là Tiên nhân.
Nếu đem thực lực ra để so sánh thì con người nhỏ bé có cơ hội thắng sao?

Trong lúc đám người đang thất thần chìm sâu trong suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái.
Khi đám người ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy có hàng chục, hàng trăm vết nứt hư không hiện lên và từ trong đó đi ra từng bóng người và mỗi một người đều khiến họ không thể tin được vào bằng mắt mình.
Tất cả những người có mặt ở đây đều chính là cường giả đỉnh cấp với khí tức trên người kh ủng bố đến mức khiến đám người không thể hô hấp được.
Tất cả người đến đều là cường giả Thánh Cảnh!
Trong số trăm bóng người từ trong hư không đi ra thì có một nhóm hai mươi vị cường giả từ trung niên đến lão niên có khí tức vượt xa Thánh Cảnh đạt tới Thánh Vương cảnh.
Nhưng dẫn đầu những nguồi đó là một lão giả với râu tóc bạc phơ trông rất già nua nhưng ánh mắt lại tràn đầy tinh huyết, đầu đội kiếm quan, kiếm khí trên người tuy đã được thu liễm nhưng lại không thể ẩn giấu hết được.
Lão giả này chính là cường giả đỉnh cấp nhất, đạt Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong!
Chiến lực so với những người đến đạt hàng đệ nhất!
Nhìn những người đến, đám người La Thiên kinh hãi cúi đầu, không một ai dám lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh lấy một lời.
Bởi vì họ biết, đứng trước cường giả đỉnh cấp này thì bọn họ chẳng khác gì một con kiến!
Trong lúc đám người đang run sợ thì đột nhiên, một thanh âm trung niên nhân thốt ra.
“Tây Vực kiếp nạn, mười đại Thánh địa không hẹn mà đến? Đây là chuyện từ trước đến nhay chưa từng xảy ra?”
Từ trong đám người, có một lão giả lên tiếng đáp lời.
“Đúng là chuyện này chưa từng xảy ra trong quá khứ nhưng ta cảm thấy có phần hiếu kỳ, không biết kiếp nạn này nguy hiểm đến mức nào mà tất cả Thánh địa đều phải đến đây?”
“Chuyện này chỉ có một bên biết rõ nhất nhỉ? Ngay cả Tử Cực Kiếm Môn thái thượng trưởng lão cũng xuất hiện thì ta đại loại biết được chuyện gì đang xảy ra rồi?”
“Đúng thế, đúng thế?”
Một vị lão giả gật đầu lên tiếng.
“Thanh âm ở trong hư không đó không thể nào của người khác được? Thử hỏi thế gian này có mấy ai làm như thế được?”
“Ngoài kia thì ta không biết nhưng trên quả tịnh cầu này chỉ có duy nhất một người có thể làm được mà thôi?”

“Haha…”.
Những người khác thay nhau lên tiếng.
“Quả đúng là danh bất hư truyền, tuy ta chưa từng gặp mặt nhưng chỉ nghe tiếng quát đó cũng đủ để khiến ta cảm thấy rùng mình?”
“Như thế mới đúng là danh xưng thiên hạ đệ nhất cường giả chứ? Nếu chỉ là danh bất hư truyền thì ta đâu đến đây?”
“...”.
Nghe những lời nói qua lại của những cường giả đỉnh cấp khiến đám người như chìm vào trong mộng.
Bọn họ không hiểu ý của những người này đang nói về ai và về chuyện gì?
Cái gì mà giọng nói ở trong hư không?
Cái gì mà thiên hạ đệ nhất cường giả?
Trong lúc đám người chìm sâu vào trong mộng thì đột nhiên, một thanh âm cổ lão vang lên và một ánh mắt sắc lẻm giống như chủ tể từ trên cao nhìn xuống thế gian khiến đám người dang cười nói sợ hãi đến mức không dám thốt ra thành lời.
“Các ngươi nói đã đủ chưa?”
Chỉ bằng một ánh mắt, thái thượng trưởng lão của Tử Cực Kiếm Môn khiến tất cả cường giả của Thánh địa không dám lên tiếng phản bác.
Nhưng đúng lúc này, hư không một lần nữa mở ra và đi ra từ trong đó là một lão bà lưng gù, tay chống gậy.
Mái tóc trắng bạc gần như che phủ hết cả gương mặt và không có một chút khí tức nào toát ra nhưng ai ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
Ngay cả lão giả nhìn thấy cũng phải nhíu mày vì lão bà này cũng là Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong!
Cùng với sự xuất hiện, lão bà liếc mắt nhìn lão giả rồi nhếch mép nở một nụ cười nhẹ nói.
“Lão nhi? Ta còn tưởng ngươi chết ở một xó xỉnh nào đó rồi chứ? Nào ngờ ngươi vẫn còn dám xuất hiện?”
“Xì”.
Đáp lại, lão giả khịt mũi khinh thường.
“Bà giá khốn kiếp, mới có mấy chục năm không gặp mà miệng ngươi vẫn thối đến như vậy? Nếu như biết ngươi có mặt ở đây thì ta sẽ đến sao?”
“Đúng là mất hứng?”
“Ngươi vừa nói gì?”
Bà lão nghe thấy vậy thì tức giận quát lớn một tiếng và đồng thời bộc phát khí tức Thánh Vương cảnh đỉnh phong khiến tất cả những người có mặt phải chịu một cổ uy áp nặng nề đè lên vai.
“Lão nhi, ngươi đang muốn bị đánh sao?”
“Ngươi đánh ta?”
Lão giả không hề thua kém mà bộc phát cảnh giới của mình ra ngoài.
Khí tức của hai người mãnh liệt giao phong với nhau bộc phát ra từng đợt kình khí kh ủng bố vô cùng.
Ngay cả không gian xung quanh cũng không chịu được mà rung lên một cách kịch liệt.
Đúng lúc này, vết nứt hư không một lần nữa nứt ra và từ trong đó đi ra một thiếu nữ trông còn rất trẻ tuổi, tuổi tác của cô cao lắm cũng chỉ ba mươi nhưng khí tức trên người không hề thua kém cả hai.
Cảnh giới Thánh Hoàng cảnh đỉnh!
Nhìn hai người tức giận và sắp sửa lao vào thì thanh âm thanh thoát của nữ tử đột nhiên vang lên.
“Sau một thời gian không gặp mà hai ngươi vẫn giống như nước với lửa vậy? Bây giờ đã đến tuổi gần đất xa trời rồi mà vẫn còn bốc đồng giống như hài tử vậy?”
“Ngươi vừa nói gì?”
Lão bà nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nữ tử rồi trừng mắt và thốt ra với giọng điệu tức giận.
“Miệng lươi của ngươi vẫn chua ngoa như trước nhỉ? Ngươi tưởng khoác trên mình dáng vẻ nữ tử thì có thể giấu được sao?”
“Tuổi của ngươi còn lớn hơn cả ta mà làm như mình là một nữ tử? Ta nhìn mà cảm thấy ngứa hết cả mắt?”
“Ngươi mang dáng vẻ này ra ngoài có thể lừa người khác được nhưng đừng hòng lừa ta con hồ ly già?”
“Bà già khốn kiếp, ngươi nói lại ta nghe xem?”
Trên trán nữ tử hiện lên từng sợi gân xanh và trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu.

Gương mặt cô tối sầm và hai mắt hiện rõ sự tức giận, quát.
Trong lúc cả ba người đang tức giận và lời qua tiếng lại thì đột nhiên, lão giả thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Hừ, ta không thèm so đó với hai ngươi? Chuyện cấp bách hiện tại là tìm cách đối phó với thứ ở trong kia? Chắc các ngươi cũng đã cảm nhận được rồi, kẻ này không phải người mà ta có thể chủ quan được?”
“Nếu ta đoán không nhầm thì kẻ địch lần này chính là Tiên nhân hạ phàm? Tuy khí tức bị Thiên Đạo áp chế còn Thánh Hoàng cảnh đỉnh nhưng vẫn không thể xóa hết được tiên khí trên người?”
“Đợi sau khi giải quyết thứ này thì ta sẵn sàng phụng bồi?”
“Hừ, lão già ngươi vậy mà thốt ra được câu như thế này? Đúng là trời sập?”
Lão bà hừ lạnh, đáp.
“Nếu ngươi đã e sợ như thế thì ta cũng không chấp trách gì? Đợi chuyện này qua ta sẽ đánh với ngươi ba ngày ba đêm?”
“Còn hồ ly già kia ngươi thấy sao? Nếu ngươi muốn đánh thì ta sẵn sàng?”
Nữ tử thở dài một hơi, cô cố gắng kiềm chế sự tức giận, đáp.
“Ta không chấp?”
“...”.
Đợi bầu không khí dần bình ổn trở lại, lão giả nhìn về phía đám người La Thiên rồi lên tiếng.
“Các ngươi hãy giải thích chuyện này cho ta? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Đói mặt với ánh mắt đáng sợ của Thánh Hoảng cảnh đỉnh, đám người nào có thể chống lại.
La Thiên khúm núm tường thuật lại hết tất cả mọi chuyện.
Trong lúc đám người đang chìm sâu vào trong suy nghĩ thì đột nhiên, một cổ khí tức vô cùng kh ủng bố từ trong bí cảnh thoát ra ngoài khiến ai ai cũng phải giật mình và ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị.
“Đây là?”
“Hắn dốc hết toàn lực rồi sao?”
“Nếu ngay cả hắn cũng không làm gì được thì Tây vực thật sự lâm nguy?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.