Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 520: Giun Dế Vùng Vẫy





Tên nam tử nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn ta nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ trào phúng, nói.
“Ngay cả ta còn chưa dám những lời đó mà một con giun dế ở hạ thế lại dám thốt ra? Đúng là nực cười?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngồi chống cằm và trả lời với giọng điệu hững hờ.
“Đó là tại vì ngươi yếu kém?”
“Yếu kém? Được… Được?”
Gương mặt tên nam tử đột nhiên tối sầm lại và từng sợi tơ máu tức giận hiện lên ở trong mắt.
Thanh âm hắn ta âm trầm đến tận cực điểm thốt ra.
“Ta muốn nhìn xem, một kẻ ngông cuồng giống như ngươi có bao nhiêu phân lượng? Để xem, cái không gian mà ngươi tự cho là ‘Duy ngã độc tôn’ có thể ngăn cản ta được không?”
Nói xong, tên nam tử hơi cúi thấp người, hai chân giẫm mạnh lao thảng về phía Đế Nguyên Quân và đồng thời lên tiếng quát.
“Giun dế chịu chết đi?”
“Tiên phẩm pháp quyết, Cực Nhật Lạc Thiên Chưởng, Hám Thế Tiên Phiên!”
Tay phải hắn ta hơi đưa ra sau và đồng thời ngưng tụ một cổ khí lực cực kỳ kh ủng bố, khí tức trên người hắn ta bộc phát ra ngoài giống như một cơn phong bạo quét ra xung quanh.
Chỉ thấy hắn ta giấm mạnh chân đứng ở trên không trung rồi vung tay đánh ra một đạo chưởng ấn kh ủng bố vô cùng.
Chưởng ấn thình lình hóa thành mười trượng hướng thẳng về phía cơ thể to lớn của Đế Nguyên Quân.
Ngay khi chưởng ấn sắp sửa đánh tới, Đế Nguyên Quân chẳng nói chẳng rằng.
Tay phải hắn từ từ đặt nhẹ xuống thành ghế rồi gõ nhẹ đầu ngón tay xuống.

Ngay lập tức, từ trên người hắn b ắn ra một đạo kình khí quyết liệt quét ra xung quanh và cùng với đó là một cổ khí lực mang theo tử khí và huyết khí hóa thành mười đạo xiềng xích cuốn chặt lấy đải chưởng.
Nhìn chiêu thức của mình bị ngăn lại một cách dễ dàng, tên nam tử có phần kinh hãi thốt ra.
“Cái gì?”
“Ngươi có thể ngăn lại được tiên pháp của ta? Chuyện này làm sao có thể?”
Không đợi hắn ta hết kinh hãi, Đế Nguyên Quân tiếp tục gõ nhẹ đầu ngón tay đánh ra một cơn lốc tử khí hướng thẳng về phía tên nam tử mà đánh.
Trong giây phút lơ là, tên nam tử không kịp phản ứng liền bị một kích đánh trúng và bị đánh bay ra xa hàng trăm trượng.
Lưng đậm mạnh xuống con đường rồi trượt dài ra xa thêm một đoạn nữa mới dừng lại được.
Chống tay đứng dậy, tên nam tử không một chút xây xước nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười khinh thường, nói.
“Ban đầu thì ta còn có chút bất ngờ trước khả năng của ngươi nhưng đó là do ta nghĩ nhiều mà thôi? Chiêu thức màu mè thì ngươi có nhưng lại chẳng có chút sát thương nào đối với ta?”
Nhìn hắn ta đắc ý, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Vậy sao?”
Nói xong, Đế Nguyên Quân từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay hướng lên cao ngưng tụ một quả cầu chân nguyên rồi vung nhẹ tay ném lên cao.
Quả cầu chân nguyên lơ lửng từ từ bay ra giữa rồi đột nhiên bùng phát một cổ khí lực kh ủng bố rồi trực tiếp bạo nổ.
Ngay tại vị trí quả cầu chân nguyên hóa thành một cái lổ hổng lớn và một cổ lực hút cực kỳ mạnh bao trùm lấy tất cả.
Bị lực hút mạnh kéo về phía trước mấy bước, tên nam tử gồng mình, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi thốt ra.
“Ngưng tụ tử khí tạo thành động thiên? Thủ đoạn của ngươi đúng là không tệ nhưng đáng tiếc là vẫn quá yếu?”
“Ta sẽ cho ngươi thấy, động thiên thực sự là như thế nào?”

Nói xong, tên nam tử giẫm mạnh chân, hắn ta vung tay phải ra phía trước ngực rồi kết ấn và sau đó quát lớn.
“Tiên phẩm pháp quyết, Động Minh Tường Thiên!”
Ngay sau tiếng quát thì ở sau lưng hắn ta bỗng hiện lên một điểm đen kịt tản mát ra một cổ hư không chi lực mạnh mẽ vô cùng.
Không chỉ dừng lại ở đó, điểm đen đó từ từ hóa lớn rồi bành trướng tạo thành một cái động thiên cao lên đến hàng chục trượng.
Giẫm nhẹ chân đạp không đi lên cao, tên nam tử nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt khinh thường, nói.
“Động thiên của ngươi so với ta mạnh hay yếu?”
Tiếp đó, hắn ta chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.
“Hút hết tất cả mọi thứ cho ta?”
Ngay lập tức, động thiên tản mát một cổ khí lực cực kỳ kh ủng bố và cùng với đó là một lực hút mạnh mẽ vô cùng.
Lực hút mạnh đến nỗi khiến toàn bộ không gian phải run rẩy một cách kịch liệt và có dấu hiệu bị thu nhỏ lại.
Chưa dừng lại ở đó, toàn bộ tử khí và huyết khí ở khắp nơi đều bị động thiên này hút vào.
Nhìn động thiên đang không ngừng bành trước, Đế Nguyên Quân khẽ cau mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Không để hắn ta phá tan không gian của mình, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay một cái liền phong bế không gian và cô lập động thiên của hắn ta lại rồi mạnh tay bóp chặt một cái khiến nó trực tiếp bạo nổ.
Oanh!
Sau khi bóp nát động thiên, Đế Nguyên Quân cảm giác trong lòng bàn tay đau rát vô cùng.
Nhìn Đế Nguyên Quân chịu thua thiệt, tên nam tử đắc ý thốt ra.
“Phản ứng không tệ, nếu như ngươi để động thiên tồn tại thêm một lúc nữa thì toàn bộ không gian này của ngươi đã bị hút vào? Tuy ngươi đa phá được nhưng không thể ngăn được triệt để?”
“Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Vừa dứt lời, tên nam tử tiếp tục vung tay tiếp tục thi triển chiêu thức.
“Từ nãy đến giờ thì ta đã cho ngươi có cơ hội thể hiện, còn bây giờ thì đến lượt ta”.
Đưa tay kết ấn ở trước ngực, tên nam tử nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Tiên phẩm pháp quyết, Nhật Nguyệt Phệ Thiên Giám!”
Thình lình, ở sau lưng hắn ta bỗng xuất hiện một cái gương lớn cao gần hai mươi trượng với hai bên thái cực là nhật nguyệt đang giao toa và tản mát ra một cổ lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Chỉ thấy hắn ta đưa tay kết ấn ở trước người rồi quát lớn.
Truyện Cổ Đại
“Nhật nguyệt, mở”.
Ngay tức khắc, ở trên bề mặt cái gương bỗng hiện lên từng cái cơ quan xê dịch ra ngoài và để lộ một cái lỗ màu đen ở chính giữa.
Cùng với sự xuất hiện của lỗ đen đó là một cổ khí tức tựa như đến từ hư vô đang ngưng kết lại.
Sau đó không lâu, một đạo kình khí mang theo hư vô chi lực đánh thẳng về phía Đế Nguyên Quân.
Tại mỗi nơi công kích b ắn ra thì cả không gian bị chấn động và không chịu được uy lực kh ủng bố mà nứt ra thành từng mảng lớn.
Nhìn công kích đánh tới, Đế Nguyên Quân cau mày, ánh mắt hiện rõ sự ngưng trọng.
Đáp trả công kích, Đế Nguyên Quân vung tay rồi quát lớn một tiếng.
“Cửu Môn, hiện”.
Từ trên bề mặt biển máu đột nhiên rung nhẹ rồi thình lình bốc lên chín cột nước cao lên đến hàng trăm trượng.

Từ trong đó là cửu môn to lớn thình lình hiện thế và chắn ngang trước công kích.
Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên, hư vô kình khí trực tiếp đánh mạnh lên đệ nhất môn liền khiến trên bề bặt hiện lên từng vết nứt rồi thình lình phá toái.
Đệ nhất môn nát, kình khí tiếp tục đánh đến đệ nhị môn, đệ tam môn, đệ tứ môn.
Nhưng không có cái nào có thể ngăn cản được công kích mang uy lực kh ủng bố.
Nhìn từng cái bị đánh nát, tên nam tử khoái chí cười lớn.
“Muốn ngăn được công kích của ta? Haha…”.
Nhìn từng cái bị chấn diệt, Đế Nguyên Quân vung mạnh tay quát.
“Tu La Địa Ngục Môn, mở”.
Ngay lập tức, cửu môn được mở ra và bên trong đó là một dòng dung nham nóng hóa thành dòng b ắn ra ngoài và hướng thẳng về phía hư vô kình khí mà đánh.
Oanh!
Thanh âm giao phong kịch liệt vang lên và b ắn ra từng đợt sóng kình khí mãnh liệt vô cùng.
Nhưng đứng trước hư vô chi lực và tiên pháp thì công kích của Đế Nguyên Quân trở nên yếu kém vô cùng.
Ở trên bề mặt cửu môn dần hiện lên từng vết nứt lớn và dung nham ở trong đó đang bị bạo loạn không ngừng.
Giao phong được thêm một lúc, cửu môn trực tiếp phá toái và hư vô kình khí cứ thế xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Trong lúc công kích sắp sửa đánh tới, Đế Nguyên Quân nhanh chóng nhảy ra khỏi đó và đạp không đứng ở trên cao nhìn hư vô kình khí phá nát bảo vị và khiến một mảng lớn không gian bị đánh nứt ra thành một cái lỗ lớn.
Đứng dưới lực lượng kh ủng bố của hư vô chi lực, toàn bộ không gian không thể chịu được liền trực tiếp sụp đổ.
Nhìn không gian không ngừng nứt ra, tên nam tử khinh thường cười nói.
“Không gian nhỏ bé mà muốn ngăn bổn đế? Đúng là nực cười?”
“Giun dế, ngươi bây giờ còn có chiêu gì thì tung ra hết đi? Ta muốn nhìn xem một con giun dế có thể vùng vẫy được đến bao giờ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.