Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 387: Nhập Thiên Đố





Thời gian ba tháng nữa trôi qua, Đế Nguyên Quân lúc này vẫn còn đang tập trung luyện hóa toàn bộ lượng ma khí nồng đậm ở trên tầng thứ ba.
Dựa vào đặc tính và khả năng của công pháp, hắn đã luyện hóa được một lượng tương đối lớn nhưng ma khí ở nơi này vẫn gần như vô tận, cảm giác giống như hắn thôn phệ được đến đâu thì nó cũng sẽ sinh ra và bù đắp vào chỗ đó.
Biết là thế nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến cuối cũng chẳng để tâm đến, thứ mà hắn quan tâm hiện tại là sớm ngày đột phá cảnh giới để gia tăng thực lực còn việc tìm kiếm thứ đã sản sinh ra ma khí thì trước sau gì cũng sẽ thuộc vào tay hắn.
Cùng lúc này, ở dưới tầng thứ nhất!
Kể từ ngày Đế Nguyên Quân dẫn người La gia tiến lên tầng thứ hai thì những người khác vẫn cật lực để phá bỏ trận pháp nhưng mọi sự cố gắng của họ đều trở thành công cốc.
Vì quá tốn thời gian để phá mở được trận pháp nên đa phần đều chọn việc từ bỏ và đi ra ngoài tìm kiếm những cơ duyên khác, còn những người vẫn cố trụ lại nơi này đều thể hiện rõ sự quyết tâm của mình.
Nhưng rất nhanh, toàn bộ sự tự tin và quyết tâm đều đã biến mất khi bọn họ tìm mọi cách để có thể mở ra được một thông đạo nhưng từ đầu cho đến cuối không một ai làm được.
Trong lúc bọn họ gần như từ bỏ thì đột nhiên, tòa trận pháp thình lình sụp đổ và để lộ lối đi lên tầng thứ hai.

Đám người nhìn thấy một cảnh này thì nháo cả lên và trông ai cũng vui mừng vô cùng.
Bọn họ tuy không biết lý do trận pháp vì sao bị sụp đổ và cũng chẳng thèm quan tâm, cái mà họ để tâm nhất hiện tại tính là xông thẳng lên tầng thứ hai để tìm kiếm cơ duyên.
Đoàn người giống như từng làn sóng lớn đổ xô về phía lối đi với dáng vẻ gấp gáp và tranh nhau để được đến lượt.
Hòa lẫn trong đám người đó, Lý Mộ Viên dẫn theo người Lý gia xông thẳng lên tầng thứ hai với gương mặt tràn đầy sự tức giận.
Ban đầu, hắn ta còn cho rằng đám người La Thiên là một đám thất bại khi họ không thể phá được trận pháp trong suốt một thời gian tương đối dài và tỏ ý khinh thường ở trên gương mặt.
Nhưng kể từ ngày hắn ta dẫn người đến tìm cách để phá mở trận pháp thì mới hiểu được cái cảm giác vô lực của những người khác.
Cho dù hắn cùng người Lý gia tìm mọi cách để mở trận pháp nhưng tất cả đều là một con số không tròn trĩnh.

Từ việc hắn muốn dùng thực lực của bản thân để đánh sập rồi việc hợp lực để tìm kiếm trận nhãn nhưng không có một lần thành công.
Mang theo bản mặt hậm hực xông lên, Lý Mộ Viên lớn tiếng, quát.
“Người đâu, nhanh tiến lên tầng thứ hai tranh đoạt cơ duyên? Ta tuyệt đối không để tên La Thiên đạt được mục đích?”
Khi đám người đi qua khỏi cầu thang thì nhìn thấy trước mắt họ chính là những giá sách lớn với xung quanh có không ít dấu hiệu bị người khác lục lọi.
Nhìn liếc mắt qua một lượt, đám người phát hiện lẫn trong những chồng sách lớn có một vài cuốn công pháp thì mắt bọn họ bắt đầu sáng lên.
Ai ai cũng đổ xô về phía giá sách để tìm kiếm với mong muốn có thể chạm đến được một cuốn công pháp hữu ích.
Bon chen lục lọi thậm chí là giẫm đạp lẫn nhau, đám người kia lúc này đều đã bị cơ duyên trước mắt làm cho lu mờ nên không còn một ai để ý đến những thỏa thuận lúc ở dưới tầng thứ nhất.
Bọn họ điên cuồng tìm kiếm và biến nơi này trở thành một bãi chiến trường chỉ trong nháy mắt, từng giá sách lớn từ từ đổ sập xuống và có hàng ngàn hàng vạn cuốn ghi chép rơi lả tả xuống nến đất.
Còn đám người tham lam kia thì chẳng thèm để tâm đến mà tiếp tục lùng sục tiếp kiếm khắp mọi ngóc ngách.
Thách thá.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.