Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 305: Đến Thượng Gia





Ta muốn nhìn xem, các ngươi là người của gia tộc nào?!
Đuổi theo thêm một lúc, Đế Nguyên Quân đứng ở ngoài xa thì trông thấy đám hắc y nhân đi vào trong phủ đệ của một gia tộc ở gần đó.
Đưa mắt nhìn xuống thì Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười.
“Thì ra là người của Thượng gia phái tới?”.
Ngẩng đầu nhìn lên cao thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân nhẹ tay rút kiếm rồi dùng đầu ngón tay vuốt dọc theo lưỡi kiếm và nói.
“Kiếm ta cũng đã nhận rồi nên bây giờ cũng đến lúc cho ngươi được huyết tẩy một lần”.
Đưa mắt nhìn về phía Mạc gia, Đế Ngươi Quân vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.
“Xem như đây là lời cảnh cáo của ta đến Mạc gia?”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên biến mất ở trong đêm tối và để lại một bầu không khí nặng nề dần bao trùm lấy toàn bộ Thượng gia.
Lúc này, ở trong chính điện Thượng gia!
Thượng gia gia chủ, Thương Kim Hào ngồi ở trên cao nhìn xuống bốn vị trưởng lão rồi lên tiếng.
“Các vị, ta bây giờ đã nhận được mệnh lệnh của Mạc gia truyền xuống, ta sẽ liên hợp với Hà gia để tiêu diệt thế lực mới nổi ở vùng ngoại ô này?”.
Bốn vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới nghe thấy vậy thì khẽ cau mày.
“Ta bắt buộc phải phối hợp với Hà gia sao? Ta không thích người Hà gia một chút nào cả?”.
“Đúng thế, ta đâu cần Hà gia ra tay trợ giúp? Chỉ là một thế lực mới nổi thì chỉ cần Thượng gia ta ra tay thì có thể tiêu diệt được hết”.
“...”.
Nhìn bốn vị trưởng lão nghị sự, Thượng Kim Hào thỏ dài một hơi rồi lên tiếng cắt ngang.
“Ta biết các vị trưởng lão cũng có suy nghĩ giống như ta”.
“Trịnh gia và Nam gia thời gian gần đây đang bành trướng thế lực rất nhanh, theo như ta nhận được tin tức thì bọn chúng hiện tại đã thu phục được hơn mười gia tộc nhỏ lẻ rồi nên thực lực của chúng hiện tại đã tăng lên không ít”.
“Tuy không muốn thừa nhận nhưng thực lực của Thượng gia ta đủ để tiêu diệt chúng nhưng nếu làm như thế thì người của ta sẽ thương vong rất lớn.

Nên ta nghĩ, để đảm bảo an toàn thì việc liên hợp với Hà gia là chuyện tốt”.
“Ý của gia chủ nói cũng không phải không hợp lý?”.
Đám trưởng lão lên tiếng phản bác lại.
“Nhưng với thực lực của Hà gia hiện tại thì cũng chẳng giúp ích cho ta được bao nhiêu? Nếu như ta đi cùng Hà gia thì vừa phải chia một nửa công lao cho chúng thì ta thấy không thỏa đáng một chút nào cả”.
“Đúng thế, thực lực của Hà gia còn không bằng một nửa Thượng gia ta thì lấy cái gì để tranh công với ta chứ?”.
“Cho dù là mệnh lệnh của Mạc gia truyền xuống cũng thế, làm như vậy thì không công bằng với Thượng gia ta?”.
“...”.
Ngay lúc đám trưởng lão và Thượng Kim Hào bàn qua tiếng lại thì bỗng, ở ngoài cửa truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập cùng với một giọng nói hốt hoảng vang lên.
“Bẩm gia chủ, ta có chuyện muốn bẩm báo?”.
Thượng Kim Hào vung tay đánh ra một đạo chân nguyên mở cánh cửa rồi nói.
“Có chuyện gì thì từ từ nói?”.
“Vâng thưa gia chủ”.
Đám hắc y nhân cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng trả lời.
“Ban nãy, thuộc hạ theo dõi hành tung của Trịnh gia và Nam gia thì nhìn thấy một người mang mặt nạ trông rất khả nghi đi ra khỏi Trịnh gia nên quyết định đi theo”.
“Nhưng thuộc hạ có chuyện không thể hiểu được? Mặc dù đã sử dụng thuật pháp để ẩn giấu khí tức nhưng lại bị tên mang mặt nạ phát hiện.
Và khi chúng thuộc hạ ra tay thì bị áp chế hoàn toàn”.
“...”.
Trịnh Kim Hào nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, vẻ mặt hắn có chút suy nghĩ nhìn đám người hắc y nhân.
“Các ngươi có biết tên mang mặt nạ đó có mối quan hệ gì với hai gia tộc đó không?”.

Đám hắc y nhân đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu đáp.
“Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã lên tiếng hỏi nhưng hắn ta không trả lời”.
“Vậy sao?”.
Thượng Kim Hào sắc mặt có chút trầm xuống.
“Thôi được rồi, các người có thể ra ngoài”.
Đợi sau khi đám hắc y nhân vừa rời đi, Thương Kim Hào đưa mắt nhìn xuống bốn vị trưởng lão và nói.
“Các vị trưởng lão nghĩ gì về chuyện này?”.
Đám trưởng lão nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau trông có vẻ khó nói.
“Đám hắc y nhân này ta đã bồi dưỡng và thực lực của họ hiện tại nếu phối hợp với nhau thì có thể sánh được với Thiên Địa cảnh nhưng không ngờ người mang mặt nạ kia lại khiến họ sợ hãi như vậy?”.
“Tên mang mặt nạ kia chắc chắn là Thiên Địa cảnh?”.
“Nhưng nếu là Thiên Địa cảnh thì tại sao lại đứng về phía Trịnh gia và Nam gia? Hắn không biết mục tiêu của Mạc gia là họ hay sao?”.
“Cái này thì ta không rõ nhưng ta cảm thấy rất hiếu kỳ, tại sao chúng lại mời được cường giả như vậy? Nếu được thì ta có thể mua chuộc tên mang mặt nạ”.
“Đúng thế, nếu mua chuộc hắn đứng về phía ta thì cần gì Hà gia giúp đỡ?”.
“Gia chủ, ngươi thấy ý này như thế nào?”.
“...”.
Thượng Kim Hào vẻ mặt suy nghĩ trả lời.
“Ý của các vị trưởng lão đúng là không tồi? Nhưng ta làm sao để tìm được người mang mặt nạ đó?”.
Ngay khi đám người đang tiếp tục bàn luận thì đột nhiên, toàn bộ Thượng gia giống như bị thứ gì đó đánh trúng nên rung lên một cách kịch liệt.

Cùng với đó, ở bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân dồn dập và những tiếng hét đầy hoảng sợ của đám người.
Tức tốc chạy ra ngoài, Thượng Kim Hào cùng bốn vị trưởng lão phá cửa xông ra thì cảm nhận bầu không khí ở trong phủ đột nhiên trầm xuống và trở nên nặng nề vô cùng.
Khi họ vừa ngẩng đầu nhìn lên thì hai con ngươi đột nhiên co rút lại và khóe miệng họ không kiềm chế được mà run lên.
Thượng Kim Hào ánh mắt kinh hãi thốt ra.
“Đây là trận pháp?”.
“Có thể dùng trận pháp bao vây xung quanh Thượng phủ?”.
Bốn vị trưởng lão há hốc mồm thốt ra.
“Rốt cuộc là ta đã đắc tội với dạng nào cường giả?”.
“Gia chủ, chuyện này là như thế nào?”.
Đối mặt với ánh mắt kinh hãi của bốn người, Thượng Kim Hào ánh mắt nhìn lên cao thì khẽ nhíu chặt lại.
Ở trên cao, hắn nhìn thấy một bóng người đứng ở dưới ánh trăng trông cực kỳ cổ lão.
Nhưng khi hắn nhìn kỹ lại thì nhìn thấy một người mang mặt nạ cũng đang đưa mắt nhìn hắn.
Thượng Kim Hào nhanh chóng cúi đầu thi lễ, lên tiếng.
“Không biết ta đã đắc tội gì với tiền bối? Tại sao lại vây hãm Thượng gia ta ở trong trận pháp?”.
Bốn vị trưởng lão nghe thấy vậy thì giật mình một cái rồi đưa mắt nhìn lên thì trông thấy một bóng người mờ ảo đứng ở trên cao thì sợ hãi vô cùng.
Họ tuy không biết người đứng ở trên kia là ai nhưng thủ đoạn tạo ra một trận pháp bao trùm toàn bộ Thượng gia mà họ không hề hay biết thì họ dám chắc người này có thực lực và khả năng vô cùng đáng sợ.
“Các ngươi đến bây giờ vẫn còn hỏi ta câu này sao?”.
Đế Nguyên Quân cười khàn một tiếng rồi lên tiếng trả lời.
“Không phải các ngươi đang tìm ta hay sao?”.
Nghe thấy vậy, Thượng Kim Hào nhìn kỹ thì trông thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân giống như người mà đám hắc y nhân kia nói tới thì trong lòng sợ hãi run lên một cái.
“Đúng là ta có chuyện tìm các hạ nhưng không phải để gây chiến giống như thế này?”.
“...”.

Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thượng Kim Hào, đáp.
“Không phải gây chiến? Vậy tại sao ngươi lại cho người theo dõi rồi ra tay với ta? Nếu như ta không có thực lực thì liệu ta còn đứng ở đây được không?”.
“Các ngươi gọi đó là không phải gây chiến?”.
“Ta hỏi ngươi, gây chiến là như thế nào?”.
“...”.
Đứng trước câu hỏi của Đế Nguyên Quân, Thượng Kim Hào vẻ mặt lo lắng liếc nhìn bốn vị trưởng lão rồi thầm lên tiếng.
“Các ngươi nhanh mang đám hắc y nhân ban nãy đến đây cho ta?”.
Đợi đám người rời đi, Thượng Kim Hào lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Các hạ nói đùa rồi, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi?”.
“Ta đã cho người mang đám hắc y nhân theo dõi và dám ra tay với các hạ đến đây”.
“Đầu óc ngươi đúng là không đến mức quá tệ”.
Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng rồi nói.
“Nhưng chỉ với như thế thì đủ sao?”.
Ngay khi Thượng Kim Hào chuẩn bị lên tiếng trả lời thì sau lưng hắn bống có năm người hắc y nhân chạy tới.
Họ đưa mắt nhìn lên cao thì thấy một bóng người đứng ở trên đó thì khẽ nhíu mày, nhưng khi họ nhìn kỹ hơn thì giật mình một cái rồi chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rôi lớn tiếng nói.
“Gia chủ, chính là người đó?”.
“Chính là người mang mặt nạ đó đã ra tay với thuộc hạ?”.
Nghe thấy vậy, Thượng Kim Hào vẻ mặt xám xịt liếc mắt nhìn năm tên hắc y nhân mà trong lòng muốn lên tiếng chửi thề.
Thượng Kim Hào vẻ mặt tức giận quát lớn một tiếng.
“Các ngươi thì biết cái gì? Nhanh im miệng cho ta?”.
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.