Kể từ sau trận chiến, Đế Nguyên Quân ở lại Lạc gia thêm mấy ngày và trong thời gian này thì hắn ở bên cạnh ba người và chỉ điểm cho họ không ít.
Sau đó ít hôm, cả ba người muốn gia tăng thực lực của bản thân nên quyết định bế quan thêm một đoạn thời gian.
Rời khỏi Lạc gia, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi ra vùng ngoại ô với vẻ mặt hết sức mong chờ.
“Đã hai năm rồi, không biết thế lực của Trịnh gia và Nam hiện nay như thế nào rồi?”.
Mang lên một cái mặt nạ vô diện, thân ảnh Đế Nguyên Quân lóe lên một cái rồi biến mất ở trong đêm tối.
Thoắt một cái, Đế Nguyên Quân di chuyển qua những mái nhà và chẳng mấy chốc đã đứng ở trước cửa Trịnh gia.
Lúc này, ở trong chính điện!
Trịnh gia chủ cùng Nam gia chủ và các vị trưởng lão đang nghị sự nhưng bầu không khí ở trong căn phòng lại nặng nề vô cùng.
Ngồi ở phía đối diện, Trịnh Kim Thành vẻ mặt nặng nề lên tiếng.
“Nam gia chủ, những lời ngươi nói là thật sao?”.
Đáp lại, Nam Thương Hà gật đầu trả lời.
“Ta cũng mong những thứ mà ta nghe thấy được là giả nhưng chuyện đó đã và đang diễn ra”.
“Khốn kiếp thật?”.
Trịnh Kim Thành đập mạnh tay xuống thành ghế một cái rồi lớn tiếng chửi thể.
“Đám gia tộc lớn ở trong thành sao lại nhúng tay vào chuyện ở ngoại ô chứ?”.
Nam Thương Hà thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Có lẽ là bọn chúng muốn bành trướng ra tới vùng ngoại ô nên muốn kéo bè ở nơi này.
Và có lẽ chúng đã phát hiện chuyện ta âm thầm thâu tóm, kết minh những gia tộc nhỏ lẻ nên mới trực tiếp đứng ra?”.
“Có biết gia tộc nào hay không?”.
Ngồi ở phía bên dưới, một vị trưởng lão lên tiếng.
“...”.
Nam Thương Hà suy nghĩ một lúc rồi trưng ra vẻ mặt nặng nề, đáp.
“Là tay sai của Mạc gia, hai gia tộc đứng ra chèn ép ta là Thượng gia và Hà gia”.
“Cái gì?”.
Đám trưởng lão phía bên dưới nghe thấy vậy thì vẻ mặt kinh hãi thốt ra.
“Mạc gia? Là thế lực mới nổi gần đây sao?”.
“Đúng thế”.
Nam Thương Hà vẻ mặt nặng nề gật đầu.
“Ta nghĩ, Mạc gia đã toan tính chuyện này từ trước rồi và mãi cho đến nay thì họ mới có cơ hội.
Với tình thế của Mạc gia hiện tại thì đừng nói là ta mà ngay cả vùng ngoại ô này liên hợp lại cũng không thể làm gì được?”.
“Vậy ta bây giờ phải làm như thế nào?”.
Trịnh Kim Thành vẻ mặt đắn đo suy nghĩ đáp lời.
“Đúng là ta không thể đối phó trực tiếp với Mạc gia, còn những gia tộc tay sai thì ta có thể mượn lực của những gia tộc khác để tiêu diệt.
Nhưng nếu làm như thế thì Mạc gia sẽ không đứng ở ngoài nữa”.
“Chưa kể, bọn chúng còn phái người âm thầm quan sát hành tung của ta nữa.
Nếu như ta không làm gì sớm thì chẳng khác gì một miếng thịt dâng lên miệng chúng cả?”.
“Đúng là như thế thật”.
Nam Thương Hà thở dài một hơi rồi gật đầu.
“Với tình hình của ta hiện tại mà không tìm được đối sách thì sẽ bị Mạc gia thâu tóm nhanh thôi”.
“Nếu như có công tử đây thì tốt biết mấy”.
“...”.
Nghe thấy lời này, đám người đồng loạt cúi đầu và thở dài một hơi.
Họ mặc dù rất muốn gặp lại Đế Nguyên Quân và muốn được hắn dẫn dắt nhưng suốt thời gian hai năm này, họ đã từng phái người ra ngoài tìm hắn nhưng không có bất cứ tin tức nào cả.
Không chỉ có thế, những thế lực mà họ thâu tóm và kết minh thời gian gần đây đang dần nghi ngờ.
Đối mặt với nhiều chuyện phiền phức và khó khăn cùng một lúc, đám người vẻ mặt thất thần và mệt mỏi thở dài một hơi.
Ngay lúc bầu không khí ở trong phòng trở nên nặng nề và khó nói thì đột nhiên có một làn gió nhẹ từ trên ghế gia chủ thổi xuống, cùng với đó là một thanh âm âm trầm vang lên.
“Chuyện các ngươi nói ta đã hiểu sơ qua một chút”.
Nghe thấy thanh âm kỳ lạ nhưng có phần quen thuộc khiến đám người ngồi ở phía bên dưới đột nhiên giật mình một cái rồi đưa mắt nhìn về phía vị trí gia chủ thì trông thấy bóng người đang ngồi chống cằm ở trên đó.
Tuy họ không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đã hai năm nhưng bóng dáng của hắn đã in sâu vào trong tâm trí họ.
Ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng đó, đám người nhanh chóng đứng dậy rồi cúi đầu thi lễ và đồng thanh lên tiếng.
“Công tử”.
Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu rồi nói.
“Ngồi xuống hết cả đi?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Trịnh Kim Thành và Nam Thương Hà, hỏi.
“Không biết các ngươi thời gian này đã thâu tóm được bao nhiêu thế lực rồi?”.
Trịnh Kim Thành gật đầu, vẻ mặt hắn vui mừng đáp.
“Bẩm công tử, tính cả những thế lực bọn ta thâu tóm và kết minh được thì đã có hơn mười gia tộc nhỏ lẻ cùng với hai gia tộc có chút thế lực.
Còn về phạm vi thì bọn ta đã mở rộng được không ít”.
“Đúng là không tệ nhưng vẫn hơi chậm một chút?”.
Đế Nguyên Quân gật đầu rồi đưa mắt nhìn Nam Thương Hà, hỏi.
“Nhìn sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm, có chuyện gì sao?”.
“Công tử?”.
Nam Thương Hà thở nhẹ một hơi rồi lên tiếng trả lời.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là trong những thế lực mà bọn ta thâu tóm được gần đây thì có một vài gia tộc cảm thấy nghi ngờ về thân phận của công tử nên…”.
“...”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp.
“Ý ngươi là bọn họ đang nghi ngờ đến sự tồn tại của ta sao?”.
“Đúng là như vậy”.
Nam Thương Hà gật đầu.
“Chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào và để cho các ngươi tự mình giải quyết”.
Đế Nguyên Quân gõ nhẹ đầu ngón tay vào thành ghế và nói.
“Hơi khác với mong đợi của ta, ta bàn đầu chỉ muốn các ngươi tự thân để mở rộng thế lực chứ không phải dựa vào ta”.
“Nhưng với tình hình hiện tại thì phải giải quyết xong chuyện những gia tộc nghi ngờ kia rồi mới giải quyết chuyện rắc rối khác”.
“Ý công tử là Mạc gia?”.
Trịnh Kim Thành khẽ nhíu mày, hỏi.
“Tuy là ta không muốn nghe đến hai chữ “Mạc gia” nhưng họ đã có ý định động tới thì ta cũng chẳng có lý do gì mà không đáp lại cả”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy rồi đi ra bên ngoài và nói.
“Chuyện liên quan đến Mạc gia ta tự có tính toán nên các ngươi tranh thủ thời gian để giải quyết những chuyện nội bộ”.
Đám người đứng dậy rồi cung kính đáp.
“Công tử yên tâm, bọn ta sẽ giải quyết sớm nhất có thể”.
Rời khỏi Trịnh gia, Đế Nguyên Quân bỗng liếc mắt nhìn về phía xa thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Muốn thám thính ta sao?”.
Đi đến một con đường vắng, Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại rồi ngoái đầu nhìn về phía đám người đang đuổi tới thì nở một nụ cười lạnh nói.
“Các ngươi là người của Thượng gia, Hà gia hay là Mạc gia phái tới?”.
Từ trong tối đi ra một nhóm năm người toàn thân mang một bộ hắc y và mốt tấm khăn hơn nửa gương mặt.
Ánh mắt chúng nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ dè chừng thốt ra.
“Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với Trịnh gia và Nam gia?”.
“...”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân quay người.
“Chuyện đó thì liên quan gì đến các ngươi? Với lại, các ngươi là cái thá gì mà ta phải trả lời?”.
“Ngươi…”.
Bị buông lời hạ nhục, đám hắc y nhân tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.
“Nếu như ngươi không trả lời thì bọn ta cho rằng ngươi chính là người của Trịnh gia và Nam gia? Đến lúc đó thì đừng trách vì sao bọn ta ra tay?”.
“Ra tay?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bất giác cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn lộ vẻ khinh thường nhìn về phía đám người.
“Chỉ dựa và năm tên Ngưng Hải cảnh đỉnh phong các ngươi thì e là không được? Hay ta đứng ở đây đợi còn các ngươi quay về gọi thêm người tới?”.
“Các ngươi thấy sao?”.
“...”.
Đám người nghe thấy vậy thì tức giận bùng phát toàn bộ chân nguyên rồi rống lớn một tiếng.
“Tự cao tự đại? Ngươi cho rằng thực lực của ngươi mạnh lắm sao?”.
“Năm người bọn ta là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong thì như thế nào? Cho dù ngươi là Thiên Địa cảnh thì cũng phải chết?”.
“Vậy sao?”.
Đế Nguyên Quân khinh thường cười khẩy một tiếng.
“Thực lực của năm người các ngươi kết hợp lại thì có thể sát Thiên Địa cảnh tầng một nhưng ta không phải Thiên Địa cảnh?”.
“Cho dù là thế thì các ngươi cũng không làm được gì ta? Nếu muốn thì các ngươi có thể thử?”.
Bị Đế Nguyên Quân hạ nhục liên tiếp, đám hắc ý nhân tức giận rút kiếm xông đến.
“Giết hắn”.
Ở trong màn đêm, Đế Nguyên Quân nhìn thấy năm đạo kiếm chiêu sáng chói ánh lên đánh tới thì bất giác thở ra một hơi.
Nhẹ nhàng vung tay đánh ra một đạo kình khí phá tan toàn bộ công kích, Đế Nguyên Quân bước nhẹ một bước thì thình lình xuất hiện ngay trước mặt đám người rồi nói.
“Đây là toàn lực của các ngươi rồi sao? Chỉ với thực lực như thế này mà muốn giết ta? Ai cho các ngươi có sự tự tin đó?”.
Trong vô thức, cả năm người toàn thân bất giác run lên một cái, họ đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang đứng ở trước người thì lùi lại mấy bước.
Nhận thấy thực lực của bản thân không thể đánh lại, đám người không một chút suy nghĩ liền quay người rồi đi vào trong đêm tối để trốn thoát.
Nhìn phương hướng đám người rời đi, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi thốt ra.
“Ta muốn nhìn xem, các ngươi là người của gia tộc nào?”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi biết mất giống như hắn đã hòa mình vào trong màn đêm.
- --.