Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 298: Ngươi có thể hay không uyển chuyển 1 điểm?




Vốn dĩ ban đầu họ thấy Alena ngoài nhan sắc cùng khí chất ra cũng chỉ là 1 người bình thường không hơn không kém. Nhưng hiện tại, họ không có mảy may ý nghĩ đó nữa, thay vào đó là vô hạn hoảng sợ.
Chỉ đưa lên 1 bàn tay, liền đem mấy người họ toàn bộ đính trụ. Không di chuyển được dù chỉ là 1 chút.
Phải biết họ nhưng là Hợp Đạo cảnh, không phải là người bình thường.
Càng làm họ hoảng sợ hơn là họ không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào trên người Alena, vậy mà có thể vô thanh vô tức đem họ khống chế. Cái này chẳng phải mang ý nghĩa giết họ thật rất đơn giản sao?. 
Alena nàng ra tay thật ra là biết Vũ Minh ý nghĩ. 
Dù sao đây đều là cha mẹ của đám huynh đệ Vũ Minh, hắn là sẽ không tiện ra tay, cho nên nàng mới ra mặt giải quyết.
Mà nàng lại cùng những người này không quen, sẽ không ai dám nói cái gì. Dù mấy người Cao Hải có bất mãn cũng sẽ không oán trách gì. Hơn nữa họ cũng biết cha mẹ mình làm có chút quá đáng, cho nên để họ mất mặt 1 chút cũng tốt, cũng không cần làm quan hệ của họ với Vũ Minh trở thành xa lạ.
“Alena, thu tay lại đi”. Vũ Minh nhẹ giọng nói/
Nghe thế, Alena khẽ hừ 1 tiếng, hạ tay xuống. Đám người nhất thời thở phào 1 hơi.
Mặc dù cũng không có lo ngại gì về tính mạng, nhưng là dù sao bị người định trụ cũng không phải là điều dễ chịu gì, hơn nữa họ cũng không biết Alena tính cách ra sao, rất sợ nàng làm cái gì quá đáng, đại loại như đem họ phế bỏ, như vậy thì thật đúng là khóc không ra nước mắt.
Không nghe được vừa rồi Vũ Minh giới thiệu sao? Alena nhưng là Vũ gia con dâu, nàng nếu thật đem họ phế bỏ, như vậy cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhẫn nhịn chứ không làm được gì. 
Ai bảo địa vị chênh lệch như thế lớn đâu này.
“Các vị bá phụ, bá mẫu. Ta cùng họ là huynh đệ, chúng ta không muốn dùng tình cảm này đàm lợi ích, ta càng là đặc biệt chán ghét điều này. Cho nên, các vị đừng làm khó họ, cũng đừng làm khó ta. Như vậy đối với ai cũng không tốt”.
“Mà lại, có lẽ Vũ gia có thể cố kị 1 chút các vị cảm thụ, không tiện nói cái gì. Nhưng ta thì không quan tâm nhiều như vậy, cho nên, các vị bá phụ bá mẫu, hiểu được lời ta nói sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt lên tiếng.
Đám người lặng ngắt như tờ, không có người lên tiếng, tất cả đều lẳng lặng suy nghĩ lời Vũ Minh nói.
Đào Nguyệt Nhi ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng nhìn Vũ Minh. 
Con trai mình quả nhiên đã trưởng thành, biết suy nghĩ gia đình cũng như người làm mẹ như nàng. Chỉ là xử lí có chút không thỏa đáng.
Nói như thế nào đi nữa, những người này cũng là cha mẹ của bằng hữu, huynh đệ hắn, làm mất mặt họ như vậy có thể sẽ ảnh hưởng tới hắn cùng những người này quan hệ. 
Chỉ là, Vũ Minh hắn làm sao không nghĩ tới điều đó.
Nhưng mà hắn vẫn nói như thế, đơn giản vì, thế giới này nói cho cùng là cường giả vi tôn, hơn nữa hắn cũng muốn nói cho những người này biết, họ là hắn huynh đệ, tương lai nếu thật gặp chuyện gì, hắn sẽ không đứng nhìn. 
Mà điều này cũng chỉ có nam nhân hiểu, nữ nhân là sẽ không hiểu được câu nói này.
Cứ nhìn ánh mắt nghi hoặc của Alena cùng Đường Nguyệt liền biết. Có lẽ Đào Nguyệt Nhi hiểu được 1 chút, nhưng mà… cũng không nhiều. 
“Là chúng ta bị cái lợi che mắt, thật làm khó ngươi, tiểu Minh”. Cao Hải lão cha thở dài nói.
“Đúng thế, là chúng ta thất thố”. Vân Phong lão cha cũng lên tiếng.
Mà Trịnh Thiên lão cha cũng khẽ thở dài, gật đầu đồng ý với cách nói của 2 người kia.
Suy nghĩ kỹ ra, chẳng lẽ họ kiếm lợi còn chưa đủ sao?.
Phải biết Cao Hải cùng Vân Phong với Vũ Minh có quan hệ, kiểu mới tu luyện Vũ Minh hắn cũng cấp phép cho 2 gia tộc họ, họ kiếm lợi đầy bồn đầy bát, không có gì phải lo ngại về vấn đề kinh tế cho gia tộc. 
Quan trọng nhất là, Cao Hải với Vân Phong có Vũ Minh người huynh đệ này, tương lai sẽ kém cỏi sao? Đáp án đương nhiên là sẽ không. Dù cho thật không làm nên chuyện gì, chỉ dựa vào tầng này quan hệ, người khác cũng sẽ không đi đối phó quá nhiều gia tộc họ. Thậm chí là còn cố gắng cùng họ tạo mối quan hệ.
Tại sao còn cần phải đi làm cái gì “thông gia” để đạt được lợi ích sau này đâu? Thật đúng là bị cái lợi che mắt mà!
Về phần cha của Trịnh Thiên, mặc dù gia tộc ông ta cũng không phải là đỉnh cấp gia tộc, nhưng là cũng thuộc vào dạng không dễ trêu chọc, mà lại Trịnh Thiên hiện tại tại gia tộc có thể nói là danh vọng cao nhất.
Thậm chí gia chủ như ông ta cũng có chút không bằng Trịnh Thiên.
Nước lên thì thuyền lên, Trịnh Thiên dựa vào hợp tác với Vũ Minh cùng EunJung, đem mình địa vị tăng lên có chút “siêu nhiên”, hơn nữa hắn cũng mang cho gia tộc quá nhiều lợi ích rồi. Tự hỏi, ông ta còn muốn gì thêm nữa?.
Quả nhiên lòng tham là thứ khiến người ta mù quáng.
Họ thật đúng là có chút xấu hổ, đã lớn tuổi như này, ánh mắt còn không bằng 1 đứa trẻ. 
Chỉ là nếu như họ biết Vũ Minh nếu thực sự nói tuổi tác, có thể làm ông cố tổ của họ cũng được, chỉ sợ cũng sẽ không có ý nghĩ này.
“Thôi, thôi, đã như vậy, chuyện của các ngươi, chúng ta cũng sẽ không xen vào. Bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi các ngươi, chúng ta cũng nên dưỡng lão, hưởng phúc được rồi”. Trịnh Thiên lão cha lắc đầu ngán ngẩm nói.
“Ha ha, Trịnh bá phụ làm sao nói như thế đây, ngài nhưng là còn sống được trăm năm nữa, sao lại già chứ? Chỉ là chúng ta người trẻ tuổi cùng ngài các vị bá phụ ý nghĩ không giống thôi”. Vũ Minh cười nói, cũng xem như cho đám này trưởng bối bậc thang hạ xuống.
“Đào phu nhân, xin lỗi đã làm phiền. Hiện tại Vũ Minh hắn trở về, chúng ta cũng không tiện làm phiền. Ngày khác sẽ đến cửa tạ lỗi”. Cha của Cao Hải đứng lên chắp tay nói.
“Không cần, đều là Vũ Minh hắn ăn nói bậy bạ, các vị không nên nghĩ nhiều. Để ta tiễn các vị”. Đào Nguyệt Nhi cười nói, sau đó đưa đám người ra ngoài.
“Trịnh Thiên!”. 
Đi đến cửa, Vũ Minh đột nhiên gọi lại.
“Hả?!”. 
“Đừng đem tin ta trở về nói cho Eun Jung nàng biết, ta muốn cho nàng bất ngờ”. Vũ Minh cười nói.
“Được, nhưng là ngươi cũng nên chuẩn bị, khéo khi người bất ngờ là ngươi đấy”. Trịnh Thiên ngẩn ra 1 chút sau đó cười đáp.
“Ha ha, ta cũng rất mong chờ đây”.
“Ca ca!”. 
Thấy đám người rời đi, Đường Nguyệt cũng không còn e ngại nữa, tiến tới ôm lấy Vũ Minh.
“Nha, ngươi nha đầu này, từ khi nào lại như thế quấn ta đây?”. Vũ Minh cười xoa đầu nàng.
“Hứ, ta mới không có quấn ngươi đây, chỉ là ca ngươi đi 3 năm, ta nhưng rất nhàm chán á, cho nên mới kích động. Ngươi không muốn coi như xong”. Đường Nguyệt bĩu môi nói.
“Được, được. Là ta không đúng”. Thấy nàng vẻ mặt, Vũ Minh bật cười.
“Ca, ngươi đi 3 năm, lại lừa gạt tới tay 1 vị tỷ tỷ xinh đẹp, ta nhưng hiện tại có tới 3 người chị dâu đây”. Đường Nguyệt ám muội nhìn Alena nói.
Hỏng bét! 
Vũ Minh trong đầu nhất thời hiện lên 2 từ này.
“Ngươi vậy mà có tới 3 nữ nhân?!”. Alena nghe thế nhất thời tức giận nói.
Quả nhiên.
“... Đây không phải là còn chưa kịp nói sao?”. Vũ Minh hơi xấu hổ vuốt mũi nói.
“Chưa kịp nói?”. Alena nhất thời cao giọng.
“Ngươi là không muốn nói đi?”. 
“Cái này còn không phải do ngươi?”. Vũ Minh hừ 1 tiếng nói.
“Do ta?”.
“Không phải sao? Nếu như ngươi trước kia cũng không như thế chảnh, chịu thua mà nói, ta sẽ không nói cho ngươi biết sao?”. 
“Ngươi có phải hay không nam nhân? Lại đi cùng nữ nhân ganh đua tâm lý?”. Alena bị tức cười.
Vũ Minh nghe thế há hốc mồm, nhưng là lại phản bác không được.
Mẹ nó, hơn 1 vạn năm tu dưỡng, vẫn lại còn tâm lý cùng nàng ganh đua. Ta đây là thế nào?.
Nghĩ nghĩ 1 chút, Vũ Minh bật cười, xem ra là bị bản thân tính cách còn trẻ ảnh hưởng đi. Nhưng là hắn cũng không có ghét bỏ, ngược lại khá thích bản thân lúc này tính cách.
Nhớ lại trước kia, thật đúng là chẳng khác gì 1 cỗ máy, 1 chút hài hước cũng không có. Hiện tại có chút tính cách “trẻ con”, ngược lại cũng khá thú vị. Không phải sao?.
“Không có gì để nói đi? Hừ, thối nam nhân”. Alena cười lạnh nói.
“Có như thế rõ ràng sao?”.
“Có!”.
“... Ngươi có thể hay không uyển chuyển 1 điểm? Có cần trước mặt ta muội muội làm ta bẽ mặt sao?”. Vũ Minh bất đắc dĩ nói.
Nghe thế, Đường Nguyệt cùng Alena liền nhìn không được bật cười.
“Cười đủ a? Ta không phải cấp ngươi câu trả lời rồi sao?”. Vũ Minh bất mãn nói.
“Có… có sao?”. Nghe thế, Alena nhất thời xấu hổ, nghĩ tới vừa rồi Vũ Minh nắm tay nàng cùng lời nói kia, nàng nhất thời liền đỏ mặt.
“Ngươi cứ nói đi?”. Vũ Minh tiến tới gần nhỏ giọng nói, điều này càng làm cho Alena mặt đỏ hơn. Không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
“Oa, các ngươi đủ a, ta còn chưa chết đây”. Đường Nguyệt nhịn không được lên tiếng.
Thật sự là.
Trở về không xem nàng cô muội muội này, lại trước mặt nàng ân ân ái ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.