Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 297: Cảnh cáo




Nghe Đào Nguyệt Nhi nói thế, đám người nội tâm hiện lên 2 từ “hỏng bét”.
Bọn họ đến cầu thân, thực ra tới nói là muốn leo lên Vũ gia tầng quan hệ này. Vũ gia hiện tại như mặt trời ban trưa, quyền thế kinh thiên. Chưa nói tới trong quân đội sức ảnh hưởng, chỉ riêng việc có thể khiến dân chúng 1 mực tin tưởng là có thể biết tầm ảnh hưởng như thế nào rồi.
Đây cũng không phải nói chơi, bởi vì trong tay nắm giữ hơn 1 nửa quân đội liên bang, lại thêm Eun Jung trong lòng dân chúng danh vọng. Không nghi ngờ chút nào, nếu như Vũ gia thật muốn làm phản, thành công phải trên 80 phần trăm. 
May mắn là vị kia “nữ hoàng” là đã sớm từ đầu tuyên bố bộ luật kia, người của công chúng không cho phép tham gia vào chính trị. Chính vì điều này mới khiến liên bang bình ổn, nếu không tất cả mọi người đều sẽ lo lắng bất an.
Cũng chính vì thế, địa vị của nàng mới trở nên rất “siêu nhiên”, sẽ không có người ngu ngốc đi trêu chọc nàng, càng sẽ không có người dám giở trò mờ ám gì. Bởi vì như thế không cần Vũ gia ra tay, những thế lực khác cũng sẽ đem những người này oanh thành cặn bã.
Nếu có thể trở thành Vũ gia thông gia, như vậy có thể xem như vững chắc địa vị của mình tại liên bang, cũng không cần e ngại những gia tộc khác có ý đồ xấu. 
Chưa nói tới vũ lực Vũ gia thế nào, nhưng riêng sản nghiệp ngành giải trí kia đã nắm giữ liên bang trên 30 phần trăm kinh tế rồi, 30 phần trăm tính ít sao? Không, phải nói là rất nhiều, hoặc là nói đây là 1 con số thiên văn.
Tuy rằng hiện tại có rất nhiều những công ty khác bắt trước, nhưng muốn đem Vũ gia vị thế độc tôn trong ngành này đẩy xuống, không có 20-30 năm là không thể nào. Mà trong mấy chục năm đó, Vũ gia sẽ tích góp được bao nhiêu tài sản? Sẽ sản xuất được bao nhiêu vũ khí cùng bồi dưỡng được bao nhiêu cường giả? Không nghi ngờ chút nào, họ có làm được điều này thì Vũ gia cũng sẽ đứng ở vị trí bất bại.
Cho nên ai sẽ không muốn leo lên Vũ gia tầng quan hệ này đây?.
Mà Đào Nguyệt Nhi cũng rất bất đắc dĩ, bà cũng không có thẳng thừng từ chối, dù sao mấy đứa nhỏ này cũng cùng con trai bà có quan hệ, trải qua sinh tử chiến đấu, cho nên bà cũng không muốn làm bẽ mặt cha mẹ mấy người này.
Khi nghe được đám nhỏ này nói ra chân thật ý nghĩ, bà làm sao có thể bỏ qua, đây không phải là tốt nhất từ chối cơ hội sao?.
“Các ngươi cũng nghe được chứ? Bọn nhỏ cũng không phải là yêu thích tiểu Nguyệt nhà chúng ta, các ngươi lại đi ép buộc chúng nó, cũng không tốt lắm chứ? Hơn nữa, ta cũng nói qua, hạnh phúc của tiểu Nguyệt là do nàng quyết định, nếu như các ngươi con trai có năng lực, có thể đi tranh thủ nàng tình cảm, ta là sẽ không có ý kiến”. Đào Nguyệt Nhi cười nói.
“Đào phu nhân…”.
Đám người còn muốn nói gì, nhưng ngay lúc này một tiếng nói vang lên chặn ngang bọn họ.
“Đủ rồi!”. 
Vũ Minh để cho Alena bỏ đi tàng hình, sau đó 2 người xuất hiện tại ngay góc tường gần đó. 
Nghe được tiếng nói, đám người quay đầu lại, vài người nội tâm nổi giận, ai lại dám căt ngang họ lên tiếng? Chỉ là chưa chờ họ kịp nói gì, mấy người Cao Hải cùng Đào Nguyệt Nhi, Đường Nguyệt bật thốt.
“Vũ Minh?!”.
“Ca?!”. 
“Mẹ!”. Vũ Minh cười nói.
“Tiểu tử ngươi, lúc nào trở về? Sao không nói với ta 1 tiếng?”. Đào Nguyệt Nhi vội vã chạy tới ôm Vũ Minh 1 cái, sau đó ngắm nhìn hắn toàn thân cười nói.
“Cao lên không ít, càng ngày càng đẹp trai đâu rồi”. 
Ba năm không gặp, Vũ Minh thật đúng là thay đổi rất nhiều.
Mà Đào Nguyệt Nhi cũng biết Vũ Minh ra biển, trong lòng rất lo lắng, nhưng là Vũ Hoàng, cha chồng nàng lại nói Vũ Minh đường đi phải tự hắn chọn, không ai được phép can thiệp. Cho nên dù lo lắng nàng cũng không có ngăn cản Vũ Minh.
Hơn nữa, Vũ Minh rời đi cũng không nói với nàng tiếng nào, cho nên mấy năm nay nàng khá là oán giận Vũ Minh, nhưng là hiện tại, gặp lại con trai mình, Đào Nguyệt Nhi liền đem những bất mãn kia ném sạch khỏi đầu. 
“Mẹ, con trai bất hiếu, để ngài lo lắng”. Vũ Minh nhẹ giọng nói.
“Nói cái gì đây, ngươi trưởng thành, cần làm việc mình cần, chỉ cần ngươi không có chuyện gì, ta là yên lòng”. Đào Nguyệt Nhi đưa tay vuốt má Vũ Minh cười nói, trong mắt giấu không nổi vẻ vui mừng.
“Ca!”. Đường Nguyệt lớn tiếng kêu.
“Nha đầu, đã lâu không gặp, càng lúc càng xinh đẹp đây”. Vũ Minh buông ra Đào Nguyệt Nhi, đi tới xoa đầu Đường Nguyệt cười nói.
“Ca ca”. Đường Nguyệt nhịn không được khóc lên ôm chầm lấy hắn.
“Ngoan. Làm sao đột nhiên khóc đây?”.
“Ca ca, ta thật rất nhớ ngươi”. 
“Ha ha, được, không khóc, ta không phải trở về rồi hay sao?”. 
Đem Đường Nguyệt dỗ danh 1 chút, Vũ Minh lúc này mới quay qua nhìn đám người Cao Hải cùng cha mẹ của họ.
“Các vị bá phụ, bá mẫu tốt”. 
“Ha ha, ta gọi ngươi tiểu Minh không ngại chứ?”. Cao Hải lão cha cười nói.
“Làm sao có thể? Ngài là trưởng bối, ta cùng Cao Hải, Vân Phong, Trịnh Thiên là huynh đệ tốt, các vị gọi là 1 tiếng tiểu Minh đương nhiên là được”. Vũ Minh cười đáp, nhưng trong lòng cũng không có cười.
Hắn hàm ý đường nhiên đám người nghe hiểu, hắn đây là muốn nói, ta và các ngươi con trai là huynh đệ, cho nên mới nể mặt họ, nếu không có tầng này quan hệ, các ngươi lại là cái thá gì?.
Nghe ra được Vũ Minh ẩn ý, đám người hơi chút nghẹn lời, nhưng nhiều hơi là phẫn nộ. Chỉ là ai cũng là lão hồ ly, dù trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt vẫn như cũ tươi cười.
Mà họ cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành dùng ánh mắt nhìn về phía con trai mình để hắn lên tiếng. 
Mấy tên kia làm sao không hiểu cha mình đây, cho nên cũng rất phối hợp đi lên cười nói.
“Ha ha, Vũ Minh, ngươi mấy năm nay biến mất thật đúng là khiến chúng ta lo lắng đây, thế nào? Mấy năm nay đi đâu?”. Cao Hải vỗ vai Vũ Minh 1 cái cười nói.
“Vẫn tốt, ta ra biển dạo chơi 1 chút thôi”. Vũ Minh lắc đầu nói.
“Hắc hắc, không chỉ là dạo chơi đi? Còn kiếm lời 1 nữ nhân xinh đẹp đây”. Vân Phong cười hắc hắc nói.
Đám người nghe thế ánh mắt nhìn về phía 1 mực im lặng Alena, nhìn thấy nàng kinh diễm dung nhan, quý tộc khí chất. Đám người không khỏi hiện lên vẻ kinh dị.
Mà đáng sợ hơn là, Alena 1 mực đứng ở đó, vậy mà không có ai chú ý tới. Cũng chỉ có Vân Phong vô tình phát hiện mới khiến đám người chú ý.
“Ha ha, Vũ Minh, không giới thiệu 1 chút sao?”. Đào Nguyệt Nhi như cười như không nhìn Vũ Minh nói, vẻ mặt hiện lên tươi cười làm Vũ Minh hơi chút xấu hổ.
Giới thiệu nàng là bằng hữu, vẫn là hắn nữ nhân? Nên nói thế nào đây? Thật đúng là khó giải quyết đâu. 
Chỉ là Vũ Minh nhìn về phía Alena, thấy nàng mong chờ ánh mắt, hắn nội tâm thở dài 1 tiếng, được rồi, hảo nam không cùng nữ đấu. Nhường nàng 1 lần đi.
“Alena, tới đây”. Vũ Minh vẫy tay nói.
Alena nghe thế tiến tới, Vũ Minh đưa tay ra nắm lấy tay nàng nhìn Đào Nguyệt Nhi nói.
“Mẹ, đây là Alena, Alena Merlin, là ta nữ nhân, cũng là ngài con dâu”. 
Nghe vậy, đám người giật mình 1 chút, đặc biệt là Cao Hải đám người, đôi mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Tên khốn này, vậy mà lại tìm về 1 nữ nhân, lại như thế xinh đẹp, để chúng ta đám này độc thân cẩu làm sao sống?.
“Ha ha, tốt”. Đào Nguyệt Nhi vui vẻ nói, mặc dù còn không biết Alena tính cách thế nào, nhưng chỉ riêng nàng nhan trị cũng đủ khiến bất kỳ người nào kinh diễm rồi. 
“Đào phu nhân, tiểu Minh hắn trở về, như vậy chúng ta cũng không làm phiền, ngày khác chúng ta sẽ đến bái phỏng sau”. Vân Phong lão cha đứng lên nói.
Nghe thế Đào Nguyệt Nhi có chút bất đắc dĩ.
Đám người này làm sao như thế cố chấp đây?.
Vũ Minh nhướng mày 1 cái, ánh mắt đảo qua nói.
“Các vị bá phụ, bá mẫu, có thể nghe tiểu chất 1 lời sao?”. 
“Ồ, tiểu Minh ngươi muốn nói gì?!”. 
“Nếu có gì không phải, mong các vị bá phụ, bá mẫu bỏ quá cho. Ta cùng Vân Phong, Cao Hải, Trịnh Thiên là huynh đệ, nhưng chúng ta giao tình là chúng ta giao tình, không phải để các vị lôi ra dùng tới tìm lợi ích. Cho nên, các vị… hiểu sao?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ha ha, tiểu Minh a, chẳng lẽ bọn chúng là không xứng với tiểu Nguyệt sao?”.
“Lời ta nói, không dùng được?”. Vũ Minh đôi mắt lóe lên lạnh lùng, khí thế Hợp Đạo cảnh trong nháy mắt bộc phát ra bao phủ xung quanh.
Đám người nhất thời kinh hãi. Gương mặt cũng hiện lên vẻ khó coi.
Tuy nhiên giật mình trước thực lực của Vũ Minh. Nhưng là họ cũng là chân chính Hợp Đạo cảnh, bị 1 tiểu bối uy hiếp, làm sao có thể nhịn được.
“Tiểu Minh, ngươi đây là ý gì?!”. 
Đứng ở 1 bên Alena thấy thế bàn tay khẽ giơ lên, trong nháy mắt đem mấy người này toàn bộ đè ép. Cái gì khí thế, cái gì tự tin toàn bộ đều bị nàng đè bẹp xuống.
Mà đám người kinh hãi phát hiện, họ vậy mà không nhúc nhích được.
Cái này…
Nữ nhân này thực lực… rốt cuộc là thế nào?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.