Chúa Tể Chi Vương

Chương 560: Biệt Ly




Cùng ngày hôm đó.
Triệu Phong đề nghị với Tàn linh Tử Thánh và Triệu Vũ Phi, bản thân phải rời khỏi không gian di tích.
Tại tầng thứ ba của Tử Thánh bảo điện.
Tàn linh Tử Thánh thở dài sâu kín, đầy vẻ tiếc hận, nhưng cũng không cảm thấy ngoài dự liệu, cũng không thể giữ lại.
Quả thực.
Triệu Phong không thể tiếp tục ở lại Di tích Tử Thánh được nữa.
Trên người hắn lưu lại ý chí tử vong của “Tử Vong Đại Đế”, hắn ở đâu, sẽ đem đến tai họa tử vong cho nơi đó.
Nếu như Triệu Phong ở lại không gian di tích, không những không thể thủ hộ được, ngược lại còn đem đến nguy cơ càng lớn hơn.
Ba đại Tông phái ở ngoại giới, đã mang đến cho Di tích Tử Thánh áp lực rất lớn, nếu như lại thêm một vị Đại Đế đỉnh cấp, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi.
Cục diện đó, Triệu Phong tự nhiên không muốn chứng kiến.
- Triệu Phong, nếu như huyết mạch đồng tử của ngươi thật sự là một trong các loại Mâu Thần. Như vậy cũng có tính đặc trưng duy nhất như Bát Đại Thần Mâu.
Tàn linh Tử Thánh trầm ngâm nói.
- Mâu Thần? Tính duy nhất?
Triệu Phong đột nhiên nhớ đến những lời mà Lục Vu Trí Giả đã từng bói toán cho mình.
Lục Vu Trí Giả đã phỏng đoán rằng, Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, có hi vọng trưởng thành đến cấp bậc sáng ngang với Bát Đại Thần Mâu.
- Mỗi một loại Mâu Thần, đều là Tiên Thiên chi vật được thai nghén ra sau khi Thái Cổ tan vỡ. Mỗi một loại trong Bát Đại Thần Mâu, trong thiên địa chỉ có một, là thủy tổ của huyết mạch đồng tử. Những huyết mạch đồng tử cùng loại còn lại, cấp cao nhất cũng chỉ có một tia huyết mạch mong manh của Mâu Thần.
Tàn linh Tử Thánh giải thích.
- Như vậy chẳng phải là nói, chỉ cần “Tử Vong Thần Mâu” tồn tại, huyết mạch đồng tử có thuộc tính tử vong khác, liền không thể trở thành Mâu Thần?
Triệu Phong mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Tàn linh Tử Thánh dường như đang nhắc nhở mình.
- Không sai, Bát Đại Thần Mâu có liên quan đến quy tắc bổn nguyên của thế gian, mỗi một loại Mâu Thần, đều chỉ có thể có một cái.
Tàn linh Tử Thánh gật đầu nói.
- Chẳng lẽ không có cách nào tu luyện thành một loại Mâu Thần?
Triệu Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Không thể.
Tàn linh Tử Thánh lắc đầu nói:
- Huyết mạch đồng tử, cho dù tu luyện thế nào đi nữa, cũng không thể tu luyện thành một loại Mâu Thần.
Thoáng dừng lại một chút.
Tàn linh Tử Thánh ý vị thâm trường mà nói:
- Theo truyền thuyết, muốn có được Mâu Thần. Phương pháp duy nhất chính là giết chết một người có Mâu Thần Thủy Tổ, thay thế địa vị của hắn, hoặc là trực tiếp cướp đoạt Mâu Thần.
Cướp đoạt Mâu Thần?
Trong lòng Triệu Phong chấn động, hoàn toàn minh bạch ý tứ của Tàn linh Tử Thánh.
Nói cách khác.
Tử Vong Đại Đế chỉ cần cướp đoạt Mâu Thần của Triệu Phong, liền có thể trở thành Mâu Thần Thủy Tổ một phương.
- Còn phải nhắc nhở ngươi một chút. Trên người ngươi có khí tức ý chí tử vong, cho dù đã ngăn cách hơn chín thành, nhưng với năng lực của Tử Vong Đại Đế, vẫn có thể cảm ứng được phương vị và phạm vi đại khái của ngươi, chẳng qua là không thể cảm ứng được chính xác mà thôi.
Tàn linh Tử Thánh nghiêm túc nói.
- Vãn bối đã hiểu.
Mặc dù khí tức ý chí tử vong trong người Triệu Phong đã bị ngăn cách hơn chín thành, nhưng một tia cảm giác nguy cơ vẫn chưa chính thức tiêu tán.
Bởi vì, Triệu Phong chỉ có thể suy yếu năng lực cảm ứng của Tử Vong Đại Đế, không thể triệt để ngăn cách nó.
- Triệu Phong, ngươi còn một thời gian nữa để chuẩn bị, tài nguyên trong Di tích Tử Thánh, ngươi có thể tùy ý lấy đi một ít. Mà Tử Vong Đại Đế cũng không thể trong thời gian ngắn truy đuổi đến nơi này, hắn cách nơi này vô cùng xa xôi, so với Thanh Hoa Vực, còn không biết xa gấp bao nhiêu lần.
Tàn linh Tử Thánh cười nói.
- Đa tạ tiền bối.
Trong lòng Triệu Phong có chút cảm kích.
Hai lần tiến vào Di tích Tử Thánh, hắn đều nhận được rất nhiều tài nguyên và trợ giúp.
Ba ngày sau…
Tinh khí thần, thậm chí tâm hồn Đồng lực của Triệu Phong, đều khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Tiếp theo.
Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ bắt đầu thu hoạch một số trân tài trong không gian di tích.
Đương nhiên, phần lớn tài liệu này, đều nhằm hoàn thành “kế hoạch Bách Thi”.
- Từ nay trở đi, ta không thể đơn giản sử dụng huyết mạch đồng tử, nếu không sẽ tăng cường năng lực cảm ứng của Tử Vong Đại Đế. “Quỷ Thi Trớ Chú đại trận” này, chính là một trong những bộ phận trọng yếu liên quan đến thực lực của ta.
Triệu Phong vô cùng coi trọng kế hoạch Bách Thi này.
Nửa tháng sau.
Hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Trong Cổ Thiết Giới Chỉ của Triệu Phong, để một đống tài liệu chồng chất như núi, một số là chuẩn bị cho kế hoạch Bách Thi, còn lại đều là những tài liệu quý hiếm khó gặp, là những loại tài liệu mà tương lai có thể dùng đến.
Mà trong thời gian này…
Khô Lâu đường chủ đã thành công luyện chế ra một vài bộ quỷ thi trớ chú.
Hiện nay.
Kế hoạch Bách Thi đã hoàn thành được 60%.
Khô Lâu đường chủ cơ bản đã khôi phục trạng thái tới thời kỳ đỉnh phong, nên tốc độ luyện chế quỷ thi cũng nhanh hơn.
Chẳng qua.
Triệu Phong vẫn phải đề cao quy mô kế hoạch Bách Thi này.
Mỗi một bộ Quỷ thi bên trong Quỷ Thi Trớ Chú đại trận, đều phải tăng cường đến Chân Chủ Cấp đỉnh phong.
Hai bộ Ám Ngân Độc Thi, sau một thời gian tiêu hao rất nhiều tài liệu trân quý đỉnh cấp, thực lực đã tiếp cận Nửa bước Đan Nguyên Cảnh.
Mục tiêu của Triệu Phong, chính là khiến cho hai bộ Ám Ngân Độc Thi này tăng cường tới cấp bậc Tôn Giả.
- Dự trữ đủ tài liệu, mục tiêu đã gần hơn một bước.
Rốt cuộc, vào một ngày nọ, Triệu Phong cuối cũng từ trong nghỉ ngơi hồi phục mà xuất quan.
Tại tầng thứ ba của Tử Thánh bảo điện.
Triệu Phong lại lần nữa gặp được Tàn linh Tử Thánh và Triệu Vũ Phi.
- Tử Thánh tiền bối, hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn rời đi.
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Trong đôi mắt trong suốt của Triệu Vũ Phi có chút hơi nước mông lung, lưu luyến không rời.
Lúc Triệu Phong ở trong không gian di tích làm “Quản gia”, mỗi một ngày đối với nàng mà nói, đều là quãng thời gian mỹ mãn phong phú, trong lòng rất an tâm.
- Triệu Phong, ngươi muốn đi đâu?
Tàn linh Tử Thánh hỏi.
Triệu Phong lâm vào suy tư trong giây lát.
Trong lòng hắn, rốt cuộc đã có đáp án.
Đầu tiên.
Đại lục Thanh Hoa thì nhất định không thể trở về. Ít nhất là trước khi thoát khỏi nguy cơ, hắn không thể trở về nơi đó.
Còn nữa.
Trong lòng hắn vẫn còn một tâm kết, đó chính là vị hôn thê “Liễu Cầm Hâm”.
Trong ký ức của hắn, thiếu nữ thanh nhã điềm tĩnh kia giống như một tiên tử trong bức họa, mỗi một cái nhíu mày hay là nụ cười của nàng, đều hiển hiện trong đầu hắn.
- Xin hỏi Tử Thánh tiền bối, phải chăng có một truyền thừa gọi là “Thiên Thánh Cầm truyền thừa”?
Triệu Phong mở miệng hỏi.
Thiên Thánh Cầm truyền thừa?
Tàn linh Tử Thánh nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Trong ấn tượng của ta, tại Thương Hải Tây Nam bộ, nằm trong phạm vi quản hạt của “Phù Mộng Thánh Địa”, có một Tông phái Nhị Tinh đỉnh phong tên là “Thiên Thánh Cầm Cung”, Tông phái này truyền thừa đã lâu, có tính đặc thù rất lớn.
Thiên Thánh Cầm Cung? Tính đặc thù rất lớn?
Triệu Phong nghe vậy, trong mắt không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Chủ nhân của Tàn linh Tử Thánh khi còn sống, không hổ là đại năng cái thế uy chấn vạn Tông vũ nội, kiến thức vô cùng rộng rãi.
Triệu Phong có một loại trực giác rằng, Thiên Thánh Cầm Cung kia và Thiên Thánh Cầm truyền thừa, quá nửa có một tia liên hệ sâu xa.
- Chẳng qua, đó là ký ức của vạn năm trước, tình huống hiện nay thì không có biện pháp đánh giá.
Tàn linh Tử Thánh bổ sung.
- Tiền bối, có thể truyền tống đến khu vực gần Thiên Thánh Cầm Cung một chút hay không?
Triệu Phong khẩn cầu.
Hắn rời khỏi Di tích Tử Thánh, một là chạy trốn, hai là muốn thuận tiện đi ra thế giới Ngoại Vực, xác định nơi hạ lạc của Liễu Cầm Hâm.
- Thiên Thánh Cầm Cung cách nơi này quá xa xôi, ta chỉ có thể tận lực đưa ngươi đi một đoạn mà thôi.
Tàn linh Tử Thánh khổ sở nói.
Một hai ngày tiếp theo…
Tàn linh Tử Thánh bắt đầu chuẩn bị truyền tống, cần phải dùng đến những tinh thạch tài nguyên trong Di tích Tử Thánh, để giảm bớt sự tiêu hao của bản thân.
Hai ngày sau…
Tại phương diện chuẩn bị truyền tống, đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Triệu Phong, ý chí tàn linh của ta, càng ngày càng mong manh, chỉ có thể miễn cưỡng đưa ngươi đến biên cảnh của “Quần Đảo vực Thiên Lô” mà thôi.
Tàn linh Tử Thánh có chút áy náy mà nói.
Triệu Phong cũng không cảm thấy ngoài dự liệu.
Lần trước truyền tống, Tàn linh Tử Thánh còn có thể đưa hắn đến Thanh Hoa Vực trong “Quần Đảo vực Cổ Thanh” láng giềng.
Còn truyền tống lần này.
Đã là chuyện mấy năm sau, ý chí của Tàn linh Tử Thánh cũng tiêu hao nhiều, thậm chí không có cách nào đưa Triệu Phong ra khỏi “Quần Đảo vực Thiên Lô” được.
- Làm phiền tiền bối rồi.
Dù vậy, Triệu Phong vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Trước khi chia tay…
- Triệu Phong ca, huynh đi tìm Thiên Thánh Cầm truyền thừa kia là vì chuyện gì? Khi nào có thể trở về?
Khóe mắt Triệu Vũ Phi phiếm hồng, lưu luyến không rời.
Triệu Phong cũng không giấu diếm, đem chuyện của “Liễu Cầm Hâm”, kể lại đại khái một phen.
- Liễu Cầm Hâm? Huynh tìm… Vị hôn thê?
Triệu Vũ Phi đột nhiên ngây ra, nhất thời cảm thấy như đang nằm mộng, không khác gì vừa đón nhận một tin dữ nào đó.
Ô...ô...ô...n...g!
Một đại môn Tử Tinh mộng ảo, hiển hiện trong tầng thứ ba của bảo điện.
- Sau này gặp lại.
Triệu Phong bước vào cánh cửa ánh sáng Tử Tinh.
Trước khi rời đi, Triệu Phong chợt phát hiện Triệu Vũ Phi vẫn ngây người tại chỗ, dáng vẻ đau đớn thảm thiết, vô cùng dị thường.
Một màn này, khiến tâm linh của hắn run lên, có cảm giác thương tiếc không đành lòng, rất khó nói nên lời.
Nhưng trong khoảnh khắc bước vào đại môn Tử Tinh, Triệu Phong đã biến mất.
- Vũ Phi… Vũ Phi…
Tàn linh Tử Thánh gấp giọng hô lên.
Tại tầng thứ ba của bảo điện, Triệu Vũ Phi giống như thất hồn lạc phách, đứng lặng hồi lâu, nước mắt óng ánh, cuối cùng cũng xẹt qua gò má tuyệt mỹ tái nhợt của nàng.
- Vì… Vì sao?
Thanh âm của Triệu Vũ Phi có chút run rẩy, đau xót thảm thiết.
Bàn tay trắng nõn của nàng đặt lên ngực, thân thể mềm mại lung lay không ngừng, một các giác lạc lõng, đau đớn không tên, chẳng biết từ đâu ập đến.
Cho dù không phải là tê tâm liệt phế, nhưng lại kéo dài mãi không dứt, giống như nước mưa chảy qua đá xanh, trải qua xuân thu tuế nguyệt, sẽ lắng đọng vết tích của năm tháng.
Hồi ức quay trở lại.
Hiện nay, Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đã rời khỏi Triệu tộc ở thành Vũ Dương đã hơn sáu bảy năm.
- Vũ Phi, từ những gì đã chứng kiến và được biết. Theo ta phán đoán, vị hôn thê Cầm Hâm của Triệu Vũ Phi, đến 99% là đã táng thân trong truyền thừa rồi.
Tàn linh Tử Thánh khuyên nhủ.
Tiếng khóc của Triệu Vũ Phi chợt thoáng dừng lại.
Cẩn thận nghĩ lại, dựa theo lẽ thường, Liễu Cầm Hâm mất tích một thời gian dài không thấy tăm hơi, quá nửa là đã gặp phải chuyện bất hạnh rồi.
Ngay cả Lục Vu Trí Giả xem bói, cũng đã từng nói là lành ít dữ nhiều.
- Triệu Phong tìm kiếm Liễu Cầm Hâm, quá nửa là vì muốn tận thiên mệnh, không muốn lưu lại khúc mắc áy náy. Ngươi và hắn đều là thanh mai trúc mã, tình nghĩ thâm sâu, chẳng qua vẫn chưa đột phá một tầng rào cản mà thôi, Liễu Cầm Hâm kia không thể so sánh với ngươi được.
Tàn linh Tử Thánh mỉm cười, tiếp tục an ủi.
Nước mắt lưu lại trên gò má của Triệu Vũ Phi, vài phần đau xót ai oán, cũng thoáng ngưng lại.
- Nếu như Liễu Cầm Hâm đã chết thì thật là tốt biết bao…
Trong lòng Triệu Vũ Phi, chợt nảy sinh một ý niệm mà khiến cho chính bản thân mình cũng cảm thấy hổ thẹn.
Cùng lúc đó…
Tại biên giới Quần Đảo vực Thiên Lô.
Đập vào mắt chính là không gian mênh mông bao la,bị vụ hải mờ mịt tối tăm tràn ngập, vô cùng thần bí trống trải.
- Nơi này chính là Hư Không Hải sao?
Triệu Phong dõi mắt nhìn ra xa, nhưng lại không thấy điểm cuối.
Hư Không Hải, chính là không gian bên ngoài Đảo vực, cấp độ và vật chất hoàn toàn khác biệt với lục địa.
Thân ở trong Hư Không Hải, Triệu Phong cảm thấy thân thể mình giống như không có trọng lượng, cho dù không tận lực phi hành thì thân thể cũng giống như lông vũ, trôi nổi trong hư không.
Trọng lực, không khí, lực cản,… Đều thấp hơn ở lục địa rất nhiều.
Triệu Phong cảm giác, nếu như mình phi hành ở nơi này, tốc độ sẽ gấp mười lần tại lục địa, thậm chí là gấp mấy chục lần.
- Mục đích chuyến đi của ta lần này, chính là một khối “Linh Vực Thánh Địa”, là nơi thống trị cả một địa Vực, vị trí là Thương Hải…
Trong đầu Triệu Phong chợt hiện lên tin tức và hình vẽ của một tấm bản đồ, do Tàn linh Tử Thánh cung cấp.
Nhưng đúng lúc này.
Tâm thần Triệu Phong bỗng nhiên máy động, bắt được một tia cảm ứng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, kèm theo đó là một trận cảm giác nguy cơ.
Hơn nữa.
Nguồn gốc của loại cảm ứng này, không đến từ Tử Vong Đại Đế, mà là từ một nhân tố khác.
Sắc mặt Triệu Phong bỗng nhiên biến đổi.
Lúc này hắn mới ý thức được một chuyện mà bản thân vẫn luôn không để tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.